Đồ ngốc
......
Ký ức về thời điểm xảy ra sự việc đã mờ rõ lẫn lộn, nhưng chuyện xảy ra trong xe cứu thương thì khác, mấy ngày nay Ôn Dương đều cố gắng nhớ về thời khắc cuối cùng của sinh mệnh Lý Duyên Thanh... không chịu buông tha chút nào.
Cúi đầu xong, Ôn Dương đứng nghiêm chỉnh, lại một lần nữa hành lễ với di ảnh và di thể của Lý Duyên Thanh.
Nàng bước đến cạnh vợ của Lý Duyên Thanh, kể cho bà ấy nghe tất cả những chi tiết đã xảy ra trong xe cấp cứu ngày hôm đó mà nàng có thể nhớ được.
Đặc biệt là những lời cuối cùng của Lý Duyên Thanh trong xe cấp cứu.
Ôn Dương kể về thời khắc cuối cùng, mối bận tâm cuối cùng và tâm nguyện được sống sót cuối cùng của ông.
Người cảnh sát vẫn muốn sống tiếp, không cam chịu đầu hàng trước thần chết đến thế, ấy vậy cuối cùng vẫn phải hy sinh.
Ôn Dương nhớ mãi về cảnh tượng cuối cùng của Lý Duyên Thanh, nàng nhớ ông ấy nhìn nàng, nhìn chăm chăm nàng:
"Ôn Dương... chết rồi thì chịu thôi vậy..."
Chết rồi thì chịu thôi vậy.
Chỉ có thể chấp nhận hy sinh, chỉ có thể chấp nhận trở thành liệt sĩ.
Chấp nhận, mới là hành động bất lực trước số phận.
......
Tháng 9, Cục Công an đón thêm một nhóm lính mới.
Một năm lại chớp nhoáng trôi qua, mới năm ngoái Trương Lộ Chi còn là lính mới, thoắt cái đã trở thành "lão làng" và cấp trên trong mắt các tân binh.
Vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3096981/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.