Tâm trạng
......
Người bị Giản Mộc Tư gọi là "đồ ngốc" vẫn không hề hay biết về tình trạng thương tích của mình.
Ôn Dương vừa nghi hoặc vừa bất ngờ.
Nếu ngón tay không phải bong gân... thì còn có thể là gì?
Giản Mộc Tư đổi sang nắm tay phải của Ôn Dương, sau đó dẫn đến bệnh viện, trong đầu sĩ quan Ôn còn đang nghĩ sắp đến giờ làm tới nơi.
Không chỉ nàng cần làm ca đêm, lát nữa Giản Mộc Tư cũng phải trực ca đêm.
"Giản Mộc Mộc, sáng mai chúng ta đến bệnh viện cũng giống nhau cả thôi... lát nữa chị và em đều phải đi làm..."
Giản Mộc Tư dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn Ôn Dương.
Bàn tay nắm chặt của cô khẽ run lên, điều Ôn Dương có thể rõ ràng cảm nhận được còn có...
Còn có tia lấp lánh khẽ lay động ẩn giấu trong đôi mắt của Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư quay mặt đi, không nhìn Ôn Dương nữa.
Cô lấy điện thoại ra từ trong túi đồng phục:
"Chị Minh, tối nay có thể đổi ca với em không?"
"Được... em biết rồi... còn nữa... những ngày tiếp theo em có thể đổi thành ca sáng không?"
"Được, cảm ơn chị... thực sự cảm ơn..."
Ôn Dương không dám nói lời nào.
Từ sau khi bắt gặp ánh mắt ấy của Giản Mộc Tư, Ôn Dương không dám nói lời nào.
Không phải vì không có gan nói, nàng chỉ không muốn để mình ảnh hưởng đến cảm xúc của Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư...
Nhìn chị rất không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3096980/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.