Ánh dương
......
Sau ca phẫu thuật, Ôn Dương ngủ thiếp đi cho đến chiều hôm sau mới dần tỉnh lại.
Trong thời gian này Ôn Quốc Đông đã nhiều lần đến và rời phòng làm việc của bác sĩ nội trú.
Người cha trăn trở nghĩ suy quá nhiều, luôn phải nghe lời trấn an của bác sĩ hết lần này đến lần khác mới yên tâm.
Cho đến khi hương cháo thơm ngon đánh thức sâu đói trong bụng người trên giường, sâu ngủ mới chịu rời đi.
Ôn Dương chớp chớp mắt, như vẫn chưa quen với thế giới trắng xóa trước mắt.
"Con gái, tỉnh rồi!"
Ôn Dương quay đầu lại nhìn Ôn Quốc Đông vội vàng chạy đến bên giường mình...
Sau khi nhớ lại mình đang ở đâu, nàng gật đầu trấn an đối phương.
"Vừa đúng lúc, cháo do Mộc Tư gọi cũng vừa tới. Con có đói không, dậy ăn cho nóng đi?"
"Mộc Tư?"
Ôn Dương bất giác tìm người được nhắc đến quanh phòng...
Chỉ là, trong phòng bệnh dành cho 1 người, ngoài Ôn Quốc Đông ra không thấy ai khác.
Đã lấy lại chút minh mẫn, Ôn Dương không khỏi nghi hoặc nhìn Ôn Quốc Đông.
Thứ nhất, Giản Mộc Tư đang ở đâu?
Thứ hai, từ bao giờ mà...
Từ bao giờ mà Ôn Quốc Đông trở nên thân thiết như vậy với Giản Mộc Tư?
Mộc Tư?
Thấy con gái đã tỉnh, người cha nhẹ nhõm hẳn:
"Hôm qua, hôm qua Mộc Tư cảm thấy không quen cách gọi bác sĩ Giản của bố cho lắm, nên con bé bảo gọi là Mộc Tư cũng được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3096977/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.