Chương trước
Chương sau
Hạ Nguyệt nhìn trận bóng đang diễn ra, phần thắng vẫn luôn nghiên về bên đội xanh. Bản thân cô lại khá vừa lòng với kêt quá này.

Cách trả thù tốt nhất cho hiện tại chính là khiến cho đối thủ thua thảm hại nhất.

Ngồi một lúc thì cô như nhớ đến gì đó liền đứng lên hướng Tề Lăng đi đến.

Tề Lăng đang làm trọng tài, bất chợt lại nghe tiếng gọi từ phía sau làm ông hơi nghi hoặc nhìn lại.

"Đạo diễn, ngài có thể cho tôi mượn một cái điện thoại một lúc được không."

Tề Lăng hơi nhíu mày, ông đưa còi cho nam nhân viên bên cạnh mình, tay chỉ chỉ vào trận đấu. Ý muốn nói nam nhân viên trông giúp mình.

Nam nhân viên vội gật đầu, ông cũng nhanh chóng đi đến trước mặt Hạ Nguyệt.

Các máy quay tập trung và trận đấu, nhưng vì độ hot của Hạ Nguyệt, nên Tề Lăng đã đặt biệt đưa ra một máy quay riêng cho Hạ Nguyệt. Nên cảnh cô đến mượn điện thoại hầu như những ai xem live điều có thể nhìn thấy được.

Tề Lăng cùng Hạ Nguyệt đi ra một bên khác, nhìn thấy cách chỗ đánh bóng cũng đủ xa, lúc này ônh mới lên tiếng nói: "Hạ Dương, không phải ta không muốn cho cháu mượn điện thoại, nhưng đây là tiết mục không dùng điện thoại. Cháu cũng hiếu mà..."

Tề Lăng tỏ vẻ khó xử lên tiếng ý đồ muốn Hạ Nguyệt rút lui.

Hạ Nguyệt nhìn ông, biết rõ ông chỉ là đang diễn. Cô cũng nhanh chóng theo sau ông nhập vai diễn cô bé đáng thương lại bất lực: "Đạo diễn, cháu biết là tiết mục không cho phép dùng điện thoại, nhưng là do cháu không nghĩ mình sẽ bị thương. Dù sao cháu vẫn muốn báo bình an cho gia đình một tiếng."

Hạ Nguyệt vờ lo lắng, giống như cô đang thật sự lo cho gia đình mình.

Nhìn thấy Hạ Nguyệt đáng thương như vậy. Các Fan trên mạng của cô liền kêu rào chỉ mong Tế Lăng có thể cho Hạ Nguyệt mượn điện thoại.

Nào biết Tề Lăng vừa nghe đến chữ gia đình, ông liền nhớ đến Tiêu Nguyên. Sắc mặt ông liền thay đổi. lập tức lấy ra điện thoại, cười thân thiện nói.

"Khụ, được rồi, vì cháu bị thương ở trương trình, ta vẫn nên là người chịu chút trách nhiệm. Điện thaoị cho cháu mượn 10 phút, à hong 20 phút đi. Nói thoải mái nha. Và nên nhớ là phải giải thích thật kĩ cho gia đình cháu nha."

Tề Lăng vừa đưa điện thoại cho Hạ Nguyệt, mà vẻ mặt ông trông rất là thân thiện.

Bộ dáng nhiệt tình của ông khiến những người hóng dưa tò mò. Ai chẳng biết Tề Lăng trong trương trình rất khó, còn rất nghiêm khắc. Thế mà nói chuyện với Hạ Nguyệt lần nào cũng tỏ vẻ lấy lòng.

Có vài Fan đã nảy sinh nghi ngờ. Về việc Hạ Nguyệt liệu có đang có đại gia bao nuôi hay không.

Còn Hạ Nguyệt cũng khá bất ngờ khi Tề Lăng đột nhiên dễ nói chuyện đến vậy. Dù sao cô còn nghĩ mình sẽ phải tốn ít công phu mới lấy được điện thoại từ ông, ai có ngờ lấy điện thoại chưa bao giờ dễ lấy hơn lúc này.



Hạ Nguyệt đưa tay nhận lấy điện thoại. Trong một khoảng khắc, bàn tay cô khi nhận lấy điện thoại đã rung nhè nhẹ vì vết thương.

Tề Lăng chú ý đến cánh tay Hạ Nguyệt. Dường như nó đã bầm nặng hơn. Mồ hôi ông chảy xuống.

Thấm ướt cái áo đạo diên của mình.

Ở công ty Dương Nguyệt.

Tiêu Nguyên tức giận đến nghiến răng. Đôi mắt chăm chú nhìn vào cánh tay Hạ Nguyệt. Toàn bộ cách tay Hạ Nguyệt đã bị bầm và tím xanh một mảng lớn. Dù có là anh, cũng chưa bao giờ làm Hạ Nguyệt bị thương nặng đến mức này. Tiêu Nguyên vừa tức vừa đau lòng. Lại có chút mong chờ Hạ Nguyệt gọi đến anh đầu tiền.

Dù sao Hạ Nguyệt nói trong trương trình chính là muốn gọi cho người nhà. Nên anh vẫn mong Hạ Nguyệt có thế gọi đến cho mình.

Nhưng anh chờ 1 phút rồi 2 phút mãi đến 5 phút sau vẫn không thấy động tĩnh nào từ điện thoại của mình.

Tiêu Nguyên tự chấn an mình không sao. Nhưng vẻ mặt lại âm u không thể nhìn thấy rõ biểu tình.

Ở biệt thự Hạ gia.

Hà Trúc và Hà Lan cũng đang mong chờ cuộc gọi từ Hạ Nguyệt.

"Kì lạ, hong lẽ điện thoại tên đạo diễn đó hết tiền rồi cơ à?"

Hà Lan chờ thật lâu không thấy Hạ Nguyệt, cô vẻ mặt đầy nghi hoặc nói.

Hà Trúc nhìn điện thoại, lại nhìn trương trình trực tiếp, chỉ thấy Hạ Nguyệt đang gọi ai đó nói chuyện cả buổi rồi. Cô nhẹ thở dài lên tiếng: "'Có lẽ em ấy không nghĩ sẽ gọi cho chúng ta cũng nên."

Nghe vậy Hà Lan thất vọng thấy rõ. Bất chợt cô nhìn thấy Hạ Nguyệt trong live đã tắt máy. Và nhìn cách em bấm máy, giống như là bấm số để gọi cho ai đó. Hà Lan lại nổi lên hy vọng mà vui vẻ nói với Hà Trúc bên cạnh.

"NHhn đi, có phải là Nguyệt đang ấn số gọi cho chúng ta không!"

Hà Trúc dù trong đầu phủ định lời Hà Lan nói, nhưng cô vẫn rất là mong chờ môtn tiếng chuông vang lên.

Ngây sau đó, tiếng chuông điện thoại thật sự vang lên. Hà Lan không chút do dự cầm lên điện thoại bấm nghe máy.

"Nguyệt à!"

Hà Lan đầy vẻ phấn khích gọi tên Hạ Nguyệt.

Đầu dây bên kia yên lặng hồi lâu. Sau cùng vẫn là lên tiếng: "Đồ ngốc, em lại không để tên anh trên máy à!"



Nghe giọng Tiêu Nguyên, vẻ mặt phấn khởi trước đó của Hà Lan liền tan biến. Thay và đó là biểu cảm thất vọng lẫn khó chịu: "Ô, là Nguyên Ca à. Hôm nay có ngọn gió nào để Ca Ca đáng kính gọi đến đứa em gái bị bỏ rơi này vậy hả."

Hà Trúc nghe cách Hà Lan nói chuyện cũng biết ai gọi đến, cô không khỏi thất vọng đứng lên.

Hà Lan thấy Tỷ Tỷ mình đứng lên thì tò mò hỏi: "Này, Tỷ đi đâu vậy?"

"Đi lấy nước." Vừa dứt câu, Hà Trúc đã cầm điện thoại đi vào bếp.

Tiêu Nguyên bên này nghe tiếng Hà Trúc thì hơi tò mò hỏi: "A Trúc ở cùng em sao? Hôm nay con bé không đi làm à?"

Hà Lan vẻ mặt khó ở đáp: "Đúng thế, Tỷ ấy nói hôm nay không đi làm cũng chẳng sao. Mà anh gọi em có việc gì không, không thì em cúp nha. Nếu không Nguyệt sẽ không gọi được em mất."

Tiêu Nguyên bị chạm vào nối đau thì tức giận: "Em từ bao giờ thật thiết với Hạ Nguyệt như vậy?

Mà. Em cũng đừng có mơ rằng Hạ Nguyệt sẽ gọi cho em chứ."

"Tiêu Nguyên ý anh là gì!"

Hà Lan tức giận đến xù lông.

Tiêu Nguyên một bộ bình tĩnh, nhưng lại nói ra sự thật đầy phũ phàng: "Không tin nhìn nhìn và live đi, em ấy vẫn đang nói chuyện. Nếu ban đầu Nguyệt muốn gọi cho em thì đã khác rồi."

Hà Lan hơi sửng ra, cô nhìn vào màng hình, đôi mắt liền giũ xuống.

Tiêu Nguyên bên này nói xong cũng tắt máy. Trên mặt đầy vẻ mê mang còn mang theo tí thất vọng lẩm bẩm: "Nếu em ấy không gọi cho Hà Lan và Hà Trúc, thì em ấy có thể gọi cho ai chứ?"

Tay anh cầm điện thoại, vẻ mặt hiện rõ sữ u buồn. Nhưng ngây sau đó, điện thoại anh nhảy lên một tin nhắn. Tiêu Nguyên vùae nhìn thấy liền kinh ngạc: "Đây là..." Hai mắt anh mở to, trong mắt vừa là kinh ngạc, vừa là kinh hỷ.

Hà Lan bên này thất vọng không kém. Cô ngã người xuống ghế. Thỏe ra một hơi dài.

Dù biết Hạ Nguyệt chỉ là nói với đạo diễn như vậy chỉ để có thể cầm diện thoại nói chuyện với ai đó.

Nhưng vì em đã nhắc đến từ gia đình nên đã khiến họ rất trong đợi.

Vì họ

Vì họ thật sự yêu quý gia đình này. Nên muốn Hạ Dương và Hạ Nguyệt có thể công nhận họ là thành viên trong gia đình này. Dù cho họ không cùng dòng máu với nhà họ Hạ. Trong thâm tâm bọn họ vẫn luôn rất mong chờ Hạ Dương và Hạ Nguyệt có thể đối họ chấp nhận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.