Chương trước
Chương sau
Tê Lăng, hai bàn tay ông bị băng bó thành hai cái nơ xinh xinh. Vẻ mặt ông từ bất mãn chuyển thành bất lực. Cánh tay dơ lên che đi tiếng ho khan.

"Khụ, vậy theo ý mọi người, tất cả điều đồng ý cho chú mèo Tiểu Hạ thay thế Hạ Dương."

Máy quay chuyển từ Tề Lăng sang những khách mời. Biểu tình các khách mời trông rất đa dạng.

Vẻ mặt Vĩnh Hạo là bất đắc dĩ. Ở Dương Trạch là lo lắng, ở Tần Hoài là do dự, ở Giản Nhuế lại khá vui sướng khi người gặp họa. Bên cạnh cô ta chính là Tạ Giai Cẩn đang cúi đầu, không thể nhìn rõ biểu cảm của cô.

Tần Hoài bước lên một bước, có chỗ vẫn còn do dự lên tiếng: "Đạo diễn à, thế chúng ta làm cách nào biết con mèo này gọi tên ai mà đánh?"

Tề Lăng khi này mới nghĩ đến vấn đề này. Ông ánh mắt do dự nhìn Tiểu Vương và Tiểu Hạ. Vẻ mặt hơi bối rối nói: "Hừm, ta có ý kiến này!"

Nói đến đây ông lại nhìn qua Hạ Nguyệt. Lại tiếp tục lên tiếng nói: "Hạ Dương à, ta tính như vầy nha.

Khi mèo của cháu đánh bóng, cháu đứng bên cạnh đọc tên được hong."

Hạ Nguyệt không chút để ý từ chối thẳng: "Cần gì rắc rối vậy, Tiểu Hạ đánh bóng không cần đọc tên cũng được mà."

Tề Lăng khó sử: "Như vậy sao được, trò chơi này phải gọi tên mới thú vị chứ."

Hạ Nguyệt bộ dáng không chút quan tâm cảm nghĩ của đạo diễn, nói ra sự thật đau lòng: "Thế ngài có thể biết được hướng đánh của chúng không?"

Tề Lăng yên lặng: "Haizzz... Được rồi, vậy cứ làm theo ý cháu nói đi."

Nói đến đây vẻ mặt Tề Lăng thất vọng thấy rõ. Vì ông là người nghĩ ra trờ chơi này lại bị người ta phủ nhận như vậy. Trong thâm tâm ông sẽ thấy rất đau lòng.

Dương Trạch đứng bên cạnh lại có chút lo lắng lên tiếng: "Như vậy không được. Nếu không gọi tên, với độ rộng của lưới, bất kì ai cũng có thể bất trúng? Như vậy thì làm sau đội xanh có thể lấy điểm."

Tề Lăng nghe Dương Trạch nói cũng có lý, vẻ mặt ông liền trở nên bối rối. Cúi đầu suy ngẫm. Nhưng rồi hình dáng của hai chú mèo lọt và tầm mắt ông.

Tề Lăng: "Hay là như vầy, cứ cho hai chú mèo vô là được mà."

Dương Trạch nhìn hai chú mèo, hắn vẫn thấy có chút cảm thấy không công bằng với đội của Hạ Nguyệt.

Bên cạnh Giản Nhuế đã không thể chịu nổi việc mấy tên nam nhân cứ luôn muốn đưa điểm cho Hạ

Nguyệt bèn lên tiếng đánh sang chuyện khác: "Ôi trời, lúc này đã gần 3 giờ rồi."

Vừa nghe đến sắp đến giờ. Tế Lăng liền gấp. Ông vội thúc giục mọi người vào sân.

Dương Trạch liếc nhìn qua Giản Nhuế đầy vẻ tức giận vì biết nữ nhân kia đang cố ý.

Giản Nhuế nhận thấy Dương Trạch đang nhìn mình với ánh mắt thì liển tỏ vẻ đáng thương nói: "Bộ có chuyện gì sao? Tôi đã nói gì sai ư?"

Tần Hoài vì đã trung niên nên trong hắn có vẻ bình tĩnh hơn. Bàn tay đặt lên vai Dương Trạch nhẹ chấn an anh: "Được rồi, chúng ta nên vào sân thôi." Nói đến đây Tần Hoài còn cố ý liếc nhìn qua Tạ Giai Cẩn đứng bên cạnh.

Vĩnh Hạo nhìn Tạ Giai Cẩn một cái rồi cũng quay lưng rời đi.



Tạ Giai Cẩn nhìn theo bóng lưng anh mà bối rối không biết nên làm sao. Ánh mắt tựa buồn nhìn về hướng đội xanh lá.

Hai chú mèo với lời dặn của Hạ Nguyệt bước vào sau cùng.

Mọi người chỉ cho rằng chúng chỉ là mèo, dù có thông minh đến đâu cũng chẳng thể đánh thắng con người.

Vì dù sao đặt tính loài mèo chính là thích những quả bóng.

Và chỉ sau 5 phút, Dương Trạch, Tần Hoài, Tạ Giai Cẩn, Giản Nhuế điều phải sửng sờ khi nhìn thấy động tác điêu luyện của hai chú mèo khi chơi bóng.

Vĩnh Hạo đứng bên cạnh, anh đã vị hai chú mèo làm cho bị đứng hình: "Trời ạ, hai con mèo này thành tinh rồi sao."

Tiểu Vương và Tiểu Hạ rất nhanh nhẹn. Mỗi cú đánh bóng của chúng điều khiến không ai bắt được bóng. Hoàn toàn giống như trạng thái khi đánh bóng của Hạ Nguyệt. Nhanh nhẹn và linh hoạt, khác ở chỗ Hạ Nguyệt dù nhanh nhưng khi đánh bóng sẽ không có lực.

Còn hai chú mèo này không chỉ nhanh, mà lúc đánh bóng cũng rất có lực. Mỗi lần đánh ra khiến mọi người không thế nào phán đoán được hướng đánh của chúng.

"Chờ-Chờ chút đã đạo diễn à! Ngài mau xem chúng đi. Nào giống mèo bình thường chứ! Đánh bóng như vậy sao chúng tôi có thể lấy điểm chứ!"

Giản Nhuế là người đầu tiên lên tiếng phản đối việc mèo vào chơi bóng. Giống như cái người vui sướng khi mèo vào đánh bóng thay trước đó chẳng phải cô ta vậy.

Tề Lăng là trọng tài, đương nhiên cũng thấy rõ. Ông đưa mắt nhìn qua Tiểu Hạ. Chỉ thấy Tiểu Hạ đang ngồi liếm chân trước. Còn Tiểu Vương thì đang chơi đùa với quả bóng. Cứ như hai chú mèo đánh bóng như một cầu thủ ban nãy chẳng phải chúng.

Ông lại nhìn qua Hạ Nguyệt ngồi bên cạnh. Hơi đổ mồ hôi nói: "Này Hạ Dương, cháu đã nuôi dạy hai con mèo này kiểu gì vậy?"

Hạ Nguyệt chống tay suy nghĩ một lúc: "Nuôi chúng như bình thường thôi."

Tề Lăng chết lặng. Bình thường sao? Nếu nuôi bình thường thì làm sao có thể nuôi ra hai con mèo không chỉ hiếu tiếng người và còn rất lực sĩ đây. Nếu nuôi bình thường mà thành ra thế này. Thì thế giới đã có những con mèo thành tịn rồi.

Dù nghĩ là vậy nhưng ông cũng không dám nói, vì sợ sẽ khiến Hạ Nguyệt không vui khi ông nói.

Ở trên khu bình luận.

Mỹ nhân: Ahahaha, cười chết tôi mất. Xem vẻ mặt tức giận khi thua cả mèo của Giản Nhuế khiến tôi cảm thấy hả dạ.

Bánh bao nhỏ: Trời ơi mấy con mèo đó thành tinh rồi đó

Gà con si tình: có thành tinh hay không thì chưa rõ. Nhưng thấy có người còn thua cả mèo đó.

Bảo bảo ngốc: Xin hỏi tôi muốn mua hai con mèo này. Ở đâu bán thế.

Cô gái thông thái: Này có ai để ý hai chú mèo khi có bóng sẽ luôn đánh về hướng của đội hồng không?"

Đại tỷ máu chiến: Tiếp tục đi. Tôi muốn nhìn thấy Giản Nhuế phải tức điên.

Bạn nữ giấu tên: Tôi có giả thuyết thế này. Hai chú mèo thành tinh vì chủ nhân mà muốn trả thù cho chủ nhân nên đã ra trận đánh bóng chuyển.

Mấy bình luận này lập tức mở ra tiêu đề cho hot search.



Tề Lăng nhìn thấy số người xem tăng cao thì vui mừng. Trực tiếp bảo nhóm khách mời tiếp tục trận

สลิ่น.

Ở một nơi khác.

Trong một phòng hợp cỡ vừa. Có một nam một nữ.

Trên tay nữ nhân là một chiếc máy tính bản. Trên tay nam nhân là một cóc cà phê.

Phó Cửu lợi dụng việc đem cà phê cho Vương Ngữ Yên mà nhân cơ hội lén nhìn vào máy tinh bảng của cô.

Phó Cửu ló đầu vào, muốn xem Vương Ngữ Yên xem cái gì mà chăm chú. Thì một cảnh hai chú mèo đánh bóng chuyển khiến cậu hóa đá tại chỗ. Đôi mắt mở to đầy vẻ không thể tin Vương Ngữ Yên sẽ xem mấy loại phim viễn tưởng này. Còn xem rất là chăm chú.

Nhưng điều cậu không biết chính là Vương Ngữ Yên chỉ chăm chăm nhìn vào một góc nhỏ của phiên trực tiếp.

Trong góc đó là hình ảnh Hạ Nguyệt đang ôm cánh tay, đôi mắt nhìn về trận đấu một cách tùy ý.

Vương Ngữ Yên nhìn vào cánh tay Hạ Nguyệt. Dù đang được ghi hình nhưng cô vẫn thấy cánh tay ấy đã bị bẩm tím.

Vương Ngữ Yên ánh mắt chợt lạnh xuống.

"Phó Cửu."

"A, có tôi."

Phó Cửu giật mình vội đáp lời.

Vương Ngữ Yên đưa mắt nhìn lên. Khuôn mặt không cảm xúc nói: "Không phải ban nãy cậu có nói về hãng sản phẩm của chúng ta đã có hợp tác với Tạ Giai Cẩn sao?"

Phó Cửu ánh mắt sáng lên, cậu đã rất vui vì Vương Ngữ Yên cúi cùng cũng chú ý lời bản thân nói.

Nhưng câu nói tiếp theo của Vương Ngữ Yên đã làm cho cậu vỡ mộng: "Mau đi hủy cái hợp đồng đó đi."

Vương Ngữ Yên vừa dứt câu, cô đã lập tức cúi đầu nhìn vào điện thoại của mình.

Phó Cửu liền hóa đá, khi hoàn hồn cậu liền vội vàng liên tiếng: "Cái đó, không được đâu. Tạ Giai Cẩn gần đây khá nổi tiếng. Nếu chúng ta hủy hợp đồng mà không có lý do sẽ có rắc rối đó."

Vương Ngữ Yên hơi câu mày, đưa mắt sắc bén nhìn lên: "Thế cậu nói, độ nổi tiếng tôi không bằng một diễn viên nho nhỏ cơ à? Hay cậu muốn nghĩ việc?"

Phó Cửu cúi đầu: "Được tôi biết rồi. Tôi sẽ làm ngây."

Miệng nói là thế, nhưng trong lòng cậu đã khóc thành một dòng sông.

Hạ Nguyệt nhìn hai chú mèo chơi bóng, lúc đề nghị cho chúng tham gia cô đã cảm thấy chuyện này sẽ diễn ra.

Dù sao Tiểu Vương và Tiểu Hạ có một thời gian bên cạnh Tỷ Tỷ cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.