Trên mặt Hạ Nguyệt đã không còn nét cười, biểu tình nhàn nhạt, thật sự chẳng nhìn ra nét cười ban nãy có tồn tại. Ánh mắt cô rũ xuống, xinh đẹp lại có điểm thờ ơ, nhưng cũng vì thế mà càn thêm có điểm thu hút.
Dù sao con người vẫn luôn rất tò mò, càn bí ẩn thì họ càn bị thu hút.
"Tỷ Tỷ."
Hạ Nguyệt đột ngột lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt nhưng lại yêm dịu, khiến người khác mê luyến không thôi.
Vương Ngữ Yên hơi sửng sốt, có lẽ đây là lần đầu tiên chị nghe Hạ Nguyệt chấp nhận gọi bản thân là
Tỷ Tỷ. Đương nhiên không phải cách gọi mà là giọng điệu của em ấy. Có lẽ đây là lần đầu Hạ Nguyệt dùng chất giọng nhàn nhạt lại nhẹ nhàn, nhưng đã không quá xa cách gọi cô là Tỷ Tỷ.
Vương Ngữ Yên đưa tay lên nhẹ xoa đầu Hạ Nguyệt. Ứm, cảm giác rất tốt. Cô cười như là nói cho Hạ Nguyệt, lại như là đang tuyên bố cho tất cả mọi người có mặt lúc này.
"Sau này Tỷ chính là Tỷ Tỷ của em, nếu có chuyện gì có thể tìm Tỷ Tỷ, Tỷ nhất định sẽ giúp em."
Hạ Nguyệt, cô nhìn Vương Ngữ Yên, gật đầu đáp: "Vâng."
Cô cũng không có do dự đồng ý, dù sao người ta cho mình đùi, tội gì không ôm. Hơn hết là... Nếu Vương Ngữ Yên là địch sẽ rất đáng sợ. Nếu có thể là đồng minh, tại sao không làm.
Trải qua một ngày bên cạnh chị. Cô ít nhiều gì cũng nhìn ra được sự thông minh cùng nhạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3649466/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.