Chương trước
Chương sau
Hạ Nguyệt không hiểu, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Vương Ngữ Yên đã hạ xuống, không còn lạnh lẽo nữa. Cô lúc này mới thở, quay người liền đối với nhiệm vụ được giao mà bắt đầu nghiêm túc lên.

Các đội khác đã bắt đầu chia nhau chụp hình phong cảnh, chỉ có đôi hai người vẫn là chạm rãi dạo quanh những nơi Tề Lăng ban nãy đã đề cập qua.

Dù sao vòng thi này chủ yếu là chụp hình đẹp mới được nhận điểm, nhưng đẹp kiểu gì thì Tề đạo diễn chẳng nói. Mà ông lại ám thị bằng cái đầu, và cách nói chụp xong là tự biết đẹp hay không.

Đi hết một vòng lớn, Vương Ngữ Yên khi này mới lên tiếng hỏi Hạ Nguyệt đi bên cạnh: "Em thấy thế nào, có chỗ nào lạ không?"

Hạ Nguyệt dù bị hỏi bất ngờ nhưng vẫn rất bình tĩnh. Cô nhìn lại qua Vương Ngữ Yên bên cạnh, vờ như không rõ hỏi lại chị: "Nó kì lạ, hay không kì lạ thì có liên quan gì?"

Vương Ngữ Yên lại không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô, làm cả người cô không khỏi máy. Lại không khỏi thấy hoang mang tự hỏi.

Liệu có phải chị ta đã nhìn ra được gì rồi không?

Nhưng không để cô hoang mang quá lâu.

"Tôi để ý em rất thích hoa, không lẽ không nhìn ra chỗ nào khác lạ sao?"

Thấy cô gái nhỏ đã bị bản thân chọc đến hoang mang, lông cũng đã dựng lên đề phòng nhìn cô.

Vương Ngữ Yên cũng không trêu nữa mà chủ động lấy bật thang cho cả hai.

Hạ Nguyệt nghe vậy cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn là rất nhanh chóng theo bật thang Vương Ngữ Yên hạ cho mà leo xuống, hơi nhẹ giọng đáp: "Có vài chỗ."

Cả hai ngừng chân trước vườn hoa bách hợp.

Hạ Nguyệt theo bản năng nhìn qua những cây hoa bách hợp đang nở rộ xinh đẹp đằng xa.

Cô đưa tay lên chỉ vào các chỗ trong vườn hoa, và còn vài chỗ ở những phía khác.

Trùng hợp là những chỗ điều có một tấm bản để chữ thích khá to bên trên, nhưng các nét chữ lại khá là mờ, giống như nó đã đặt ở đây rất lâu rồi. Nếu không nhìn rõ cũng không ai nhìn ra được trên bản có chữ.

Vương Ngữ Yên nhìn qua lại các điểm Hạ Nguyệt chỉ, chị mỉm cười.

Hạ Nguyệt như lệ thông thường lên tiếng: "Thế Tỷ nhìn thấy chỗ nào lạ không?"

Vương Ngữ Yên cũng rất nhanh đáp: "Một vòng chúng ta đi, điều sẽ có vài tấm bản như thế, nhưng hôm qua lại không nhìn thấy, tôi đoán nó là nhiệm vụ của chúng ta.

Nói rồi cả hai nhìn nhau mà hiểu ý trong ánh mắt đối phương. Thật sự là nói chuyện cùng người thông minh rất dễ, chỉ cần nói vài câu là đối phương đã hiểu rồi ý mình rồi. Cả hai nhanh chóng lấy máy ảnh ra bắt đầu chụp ảnh.

Sau 2 tiếng...

Đội vàng, cùng đội đỏ lúc này....



Có đội thì chụp bản thân, cũng có đội thì chụp lại những phong cảnh đẹp. Mà chỉ có đội xanh là trực tiếp ngủ.

Vì cơ bản cả hai mất 30 phút để đi dạo. 50 phút để chụp hình, nhưng tố tiết mục đưa ra 3 giờ, cả hai không việc gì làm liền đến góc cây có bóng răm mà ngủ.

Tề Lăng... Ông cho rằng cả hai ngủ rồi sẽ không có ai xem, nhưng ông sai rồi, căng bản Hạ Nguyệt và

Vương Ngữ Yên ngủ cùng nhau, một cảnh tuyệt mỹ, dù có trải qua nhiều năm khi nhìn vẫn là kinh diễm trước vẻ đẹp của Vương Ngữ Yên.

Vương Ngữ Yên ngủ dưới bóng cây, khuông mặt sắc xảo, đôi mắt phượng nhắm nghiềm, một bộ lười biến nhưng không mất phần khí thế, chỉ khi đôi mắt đó nhìn thấy Hạ Nguyệt thì nó mới trở nên nhu hoà hơn.

Tề Lăng nhìn mà tức. Dù có số lượng người xem có rất nhiều, nhưng ông vẫn là không mấy bằng lòng khi mà hai nhân vật chỉ ngủ thôi cũng được yêu thích.

Sau khi 3 giờ trôi qua.

Không để cả hai ngủ tiếp tục ngủ. Một nhân viên của tổ tiết mục theo lệnh Tề Lăng đi đến gọi cả hai người dậy.

Hạ Nguyệt bị gọi tỉnh, cô vừa ngồi dậy, nhìn qua người cũng vừa tỉnh giấc bên cạnh.

Vương Ngữ Yên!

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân cùng chị đúng là khá hợp nhau, nhất là ở khoảng ngủ

Sau 3 tiếng, mọi người điều bị tập trung lại.

Tề Lăng cầm theo mỗi sắp hình, trên hình cũng có ghi rõ tên đội của các đội và kí hiệu mà đội đó

danh dau len.

Vì trước đó Tề Lăng có nhờ các camara men đi bên cạnh nhóm khách mời giúp chuyển lời cho các khách mời mà họ quay.

Ông muốn đội ghi tên đội mình vào trong mỗi tấm hình được chụp lại, nên cũng không lo nó sẽ bị đánh tráo.

"Khụ, tôi nghĩ chắc mọi người sẽ rất tò mò về các đẹp trong lời tôi. Nếu trước khi tuyên bố số điểm ra ngoài tôi sẽ giải thích một chút về ý nghĩa của câu nói này."

Đội người chia nhau đứng, mỗi đội một khu vực, Hạ Nguyệt vốn là cao, nhưng đứng cạnh Vương Ngữ Yên cô lại thấp bằng cầm chị. 170 nhưng đứng trước chị lại giống như thiếu nữ vừa trưởng thành. Dù rằng thực tế chính là thế.

Mọi người không ai lên tiếng, tạo cơ hội cho Tề Lăng tiếp tục.

"Ngây từ đầu tôi nói mọi người chỉ chụp một bức ảnh thật đẹp, một bức ảnh đẹp có thế đối một điểm. Nhưng mọi người có ai biết một bức ảnh đẹp là thế nào không? Và câu hỏi đặt ra là tôi đã đánh giá một bức ảnh đẹp là thế nào?"

Tề Lăng ngừng lại, một nhân viên đi đến đưa cho ông một tấm bản, Tề Lăng quay ngược nó ra.

Hai đội vàng và đỏ khi vừa nhìn thấy thì họ không khỏi sửng sốt. Chỉ có Hạ Nguyệt và Vương Ngữ Yên đã toán trước được nên hoàn toàn không có biểu hiện nào.



Vĩnh Hạo... Mê man không rõ: "Không biết cái này là gì thế?"

Mọi người... họ đồng loạt quay đầu nhìn Vĩnh Hạo như một tên ngốc.

Bất kì ai nhìn thấy tấm bản có chữ thích, cũng sẽ liên tưởng đến chữ đẹp trong ý của Tề Lăng.

Vì căng bản hai từ đó là đồng âm, thế mà có người còn ngốc nghếch không biết, nên nói là quá ngây thơ hay là quá ngu ngốc đây.

Hạ Nguyệt cũng là kinh ngạc tò mò nhìn qua Vĩnh Hạo, một kẻ ngu ngốc.

"Làm sao thế, em thích cậu ấy à?"

Thấy Hạ Nguyệt nhìn Vĩnh Hạo quá lâu, Vương Ngữ Yên không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

Hạ Nguyệt liếc mắt Vương Ngữ Yên một cái, cô thản nhiên đáp: "Không, chỉ hơi tò mò vì trên đời thật sự có người sẽ ngốc đến thế, không biết cậu ấy tốt nghiệp kiểu gì."

Một câu nói khá dài, Vương Ngữ Yên liền biết Hạ Nguyệt bên ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm có lẽ là rất có hứng húng về Vĩnh Hạo. Vương Ngữ Yên vẫn là có chút ăn giấm nói.

"Em có vẻ là rất thích cậu ta nhỉ, chỉ là em không sự Fan Bạn gái của cậu ta mắng chết sao?"

Hạ Nguyệt phanh tay hơi nhướng mày, trên môi là nụ cười nhàn nhạt: "Ô, em nghĩ chúng ta chung huyền."

Vương Ngữ Yên hơi sửng ra.

Y của Hạ Nguyệt là ý cô đang nghĩ sao?

Chính là cả hai đang cùng nhau thì thầm nói xấu nên cùng một thuyền.

Vương Ngữ Yên suy nghĩ miên mang, đến mức chưa hoàn hồn.

Hạ Nguyệt thấy vậy lại chăm thêm một câu.

"Lịa nói, người làm Tỷ Tỷ ít nhất cũng không nên để muội muội mình bị bắt nạt đi."

Nhìn nụ cười hiếm hôi của Hạ Nguyệt.

Vương Ngữ Yên... mặt cô thoáng đỏ lên, đôi mắt dịch sang chỗ khác. Đến khi bình ổn lại mới quay đầu nhìn Hạ Nguyệt, dù vẫn còn hơi xấu hổ nhưng cô vẫn là không muốn thua kém mà muốn trêu chọc Hạ Nguyệt.

"Vậy sao em không mau gọi Tỷ Tỷ. Để Tỷ Tỷ sau này bảo vệ em."

Nói đoạn còn nâng cầm Hạ Nguyệt lên, ánh mắt lại đặt trên khuông mặt cô.

Khuông mặt chị khi áp sát, mặt càn thêm đỏ, ánh mắt cũng có chút mê ly. Nếu không phải đang quay trực tiếp chị sẽ trực tiếp hôn xuống là điều không khỏi nghi ngờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.