Hạ Nguyệt không hiểu, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Vương Ngữ Yên đã hạ xuống, không còn lạnh lẽo nữa. Cô lúc này mới thở, quay người liền đối với nhiệm vụ được giao mà bắt đầu nghiêm túc lên.
Các đội khác đã bắt đầu chia nhau chụp hình phong cảnh, chỉ có đôi hai người vẫn là chạm rãi dạo quanh những nơi Tề Lăng ban nãy đã đề cập qua.
Dù sao vòng thi này chủ yếu là chụp hình đẹp mới được nhận điểm, nhưng đẹp kiểu gì thì Tề đạo diễn chẳng nói. Mà ông lại ám thị bằng cái đầu, và cách nói chụp xong là tự biết đẹp hay không.
Đi hết một vòng lớn, Vương Ngữ Yên khi này mới lên tiếng hỏi Hạ Nguyệt đi bên cạnh: "Em thấy thế nào, có chỗ nào lạ không?"
Hạ Nguyệt dù bị hỏi bất ngờ nhưng vẫn rất bình tĩnh. Cô nhìn lại qua Vương Ngữ Yên bên cạnh, vờ như không rõ hỏi lại chị: "Nó kì lạ, hay không kì lạ thì có liên quan gì?"
Vương Ngữ Yên lại không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô, làm cả người cô không khỏi máy. Lại không khỏi thấy hoang mang tự hỏi.
Liệu có phải chị ta đã nhìn ra được gì rồi không?
Nhưng không để cô hoang mang quá lâu.
"Tôi để ý em rất thích hoa, không lẽ không nhìn ra chỗ nào khác lạ sao?"
Thấy cô gái nhỏ đã bị bản thân chọc đến hoang mang, lông cũng đã dựng lên đề phòng nhìn cô.
Vương Ngữ Yên cũng không trêu nữa mà chủ động lấy bật thang cho cả hai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-thien-tai-tro-ve-nao-loan-ca-gioi/3649465/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.