Chương trước
Chương sau
Mọi ánh mắt hướng về Hạ Nguyệt, ngây cả các máy quay cũng điều hướng về cô mà quay chụp.

Tuy nói động tác xoa đầu là vô thức nhưng mấy lời trước đó của hai người đủ để lộ ra việc Vương Ngữ Yên và Hạ Dương quen biết nhau từ trước. Mà bất ngờ nhất vẫn là Vương Ngữ Yên chủ động tiếp cận.

Các Fan của Vương Ngữ Yên điều sẽ biết cô là người của trường phái thực lực, hơn như nhan sắc 100 nên được rất nhiều Fan. Nhưng nếu ai là Fan cô cũng điều sẽ biết.

Vương Ngữ Yên luôn được xem là người trong ngoài không đồng nhất, tâm tư khó lường. Giống như mặt mang cười nhưng thực tế thì không thế.

Vương Ngữ Yên luôn có một câu danh ngôn như thế này... Người không đụng ta, ta còn cười với người, nếu người đụng ta, ta vẫn sẽ cười, chỉ là cười khi người nằm dưới mồ.

Tề Lăng nhìn số người xem đã đã móc 2 trăm vạn khiến ông không khỏi vui sướng, nhìn Hạ Nguyệt như nhìn một bảo ngọc của thế gian. Ông đây là bị ép nhặt bảo a.

1 giờ sau cũng là lúc mọi người đến sân bay của thành phố B. Người quay phim sau khi mở máy quay cảnh đầu tiên liền hướng về Hạ Dương mà quay.

Trên phát sóng vừa nhìn thấy mặt Hạ Nguyệt liền một trận xôn xao vì nhan sắc 10 điểm của Hạ Nguyệt, mà đi cùng cô là Vương Ngữ Yên. Cảm giác hai người đi chung với nhau rất xưng đôi.

Một cảm giác thần tiên đi với nhau. Phàm nhân bên dưới điều ngước nhìn.

Chỉ là không một ai biết Hạ Nguyệt vẫn luôn cực lực tránh né Vương Ngữ Yên. Mà Vương Ngữ Yên không biết bị làm sao vậy, lúc ở sân bay đến giờ vẫn luôn vấn theo cô. Khiến Hạ Nguyệt thật sự hối hận vì đã đồng ý tham giam tiết mục này.

Sau máy bay thì mọi người cũng phải đi một trận đường bằng xe. Trên xe Tề Lăng cũng không buông tha mà quay trực tiếp. Là dạng xe bảo mẫu nên có thể chứa đến 10 người nên nhóm tổ khách mời điều ở cùng nhau.

Ngây lúc này mọi người mới có cơ hội nói chuyện cùng nhau, vì thời gian đi đường là 1 giờ nên mọi người cũng rất tích cực giao lưu.

"Tần lão sư, ngài có thể chia sẽ cho mọi người biết về vì sao ngài lựa chọn sự nghiệp là diễn viên không?"

Tạ Giai Cẩn là người hoạt bát nhất, nên cô lập tức ra chủ đề trò chuyện.

Tần Hoài bên cạnh cũng rất nhanh phản ứng, hắn mỉm cười liền đối đáp rất nhanh chóng: "Bởi vì yêu thích, từ khi còn rất nhỏ tôi đã luôn thấy hứng thú với diễn kịch."

Tần Hoài đối đáp tốt khiến không lời nào chê trách được.

Tạ Giai Cẩn hai mắt sáng lên, hơi phấn kích nói: "Vì thế sau này Tần tiền bối mới gia nhập giới giải trí sao!"

Tần Hoài vẫn đúng mực mỉm cười đáp: "Đúng vậy."

"Oa, tuyệt thật!"



Hai mắt Tạ Giai Cẩn ánh lên, thâm mộ đối.

Ngồi bên cạnh Vĩnh Hạo tràn đầy nghi hoặc hỏi: "Sao thế Giai Cẩn, đừng nói em theo nghiệp diễn viên không phải vì ước mơ đi."

Tạ Giai Cẩn bị hỏi thì cũng hơi kinh ngạc, cô cũng không suy nghĩ vá lâu mà lên tiếng đáp: "Thật ra Vĩnh ca nói đúng rồi a, em là người không có ước mơ."

Vĩnh Hạo nghe xong cũng ngơ ra. Hắn không ngờ bản thân nói bậy nói bạy ai ngờ trúng thật.

Nghe Tạ Giai Cẩn nói, mọi người điều phải kinh ngạc. Ngây cả Hạ Nguyệt cũng phải ngẩn đầu nhìn lên.

Vĩnh Hạo vẫn là tò mò chiếm đa số ngại ngùng, nên tiếp tục hỏi: "Thế vì sao em lại làm diễn viên?"

Tạ Giai Cẩn bị nhìn thì có hơi xấu hổ nói tiếp: "Tôi có một cô bạn thân, cô ấy có ước mơ là diễn viên nên tôi muốn cùng cô ấy cùng nhau làm diễn viên."

Mọi người điều ò lên một tiếng. Vĩnh Hạo lại không bỏ qua lại tiếp tục hỏi: "Thế cô bạn đó đâu?"

Bộ dáng hóng chuyện của Vĩnh Hạo phải khiến cho cư dân mạng bật cười thích thú.

Tạ Giai Cẩn cũng không chút giấu diếm mà vui sướng nói về cô bạn thân của mình: "Cô ấy tên là Giản Nhuế, từng đóng bộ phim điềm điệp với tôi, tên nhân vật là Lị Xa, không biết mọi người biết cô ấy không."

Nhóm khách mời rơi vào trầm mặc khiến Tạ Giai Cẩn đang phấn khích thì bị cảnh trước mắt làm cho tuộc hứng.

Trên mạng cũng vì cái tên này mà bàn tán, nhiều Fan của Tạ Giai Cẩn cũng không biết người nào như vậy, bởi vì Tạ Giai Cẩn cũng là nổi từ bộ phim đó mà ra. Nhưng khi biết vẫn còn có một nhân vật như vậy thì họ cảm thất hơi hổ hẹn.

Hạ Nguyệt nghe đến một cái tên quen thuộc mà không khỏi rơi vào trầm tư. Tạ Giai Cẩn nhìn thấy Hạ Dương chống cầm suy nghĩ, hai mắt cô phát sáng như tìm được người cùng chí hướng mà đối Hạ Nguyệt hỏi.

"Hạ Dương có phải em biết Giải Nhuế đúng không!"

Mọi ánh mắt lần nữa hướng vào Hạ Nguyệt. Hạ Nguyệt cũng rất nhanh gật đầu đáp: "Biết đến."

Nghe vậy Tạ Giai Cẩn thở phào vuốt vuốt ngục mình vui vẻ nói: "Em nói mà, dù sao kĩ thuật diễn của Giản Nhuế tốt như thế sao không thể không biết."

Tạ Giai Cẩn như vẫn còn chưa nhận ra sự thật Giản Nhuế mà cô nói cũng chỉ là một diễn viên không danh tiếng.

Nhưng Hạ Nguyệt xác thực là có quen, nhưng không phải là biết đến danh tiếng cô ta mà là khi đó người tên Giản Nhuế này từng chọc vào Tỷ cô.

Giản Nhuế lớn hơn Hạ Nguyệt 1 tuổi, nên lúc cô ấy xuất đạo cũng là trước Hạ Dương một năm, mà Giản Nhuế cũng vì thế đối với Hạ Dương lần đầu gặp mặt đã dở hối đàn chị.



Sở dĩ cô nhớ rõ là vì cô ta từng cố ý đẩy ngã Hạ Dương vì muốn là Hạ Dương bẻ mặt trong một lần thử vai, Tỷ cô bị thương ở chân và không thể diễn nhân vật khi đó. Khi đó Hạ Dương cũng không có chứng cứ nên cũng không thể làm gì, nhưng Hạ Nguyệt là thấy rõ cô ta động tay.

Chỉ là chuyện này Hạ Nguyệt cũng không nói ra. Dù sao người ngồi trước mặt cô vẫn là bạn thân của Giản Nhuế.

Tạ Giai Cẩn cũng rất tranh thủ thời cơ Hạ Nguyệt chịu nói chuyện mà hỏi Hạ Nguyệt: "Thế Hạ Dương em là vì sao lại muốn làm diễn viên thế."

Hạ Nguyệt không kịp phản ứng trước tốt độ thay đổi sắc mặt của Tạ Giai Cẩn. Nhưng rồi cô cũng ngây người bởi câu hỏi đó.

Vì bản thân cô làm diễn viên là vì Tỷ Tỷ, nhưng Tỷ lại là vì muốn tìm cô. Nên mục đích của hai chị em là vì đối phương mà đến.

Thấy Hạ Nguyệt ngây ra hồi lâu, Vĩnh Hạo tò mò không chờ được mà lên tiếng nhắc lại: "Hạ Dương à, em cũng mau nói a... Nếu là vì thần tượng ai đó mà muốn làm diễn viên cũng không sao cả. Anh hứa là sẽ không cười em đâu."

Hạ Nguyệt cũng rất nhanh hoàn hồn đáp: "Là vì muốn một người nhìn thấy em tỏa sáng trên màn hình."

Đột nhiên có mùi dưa quanh đây, nhóm khách mời hai mắt phát sáng. Mà nhóm người phát sóng cũng là nháo nhào.

Vương Ngữ Yên ngồi bên cạnh đôi nhiên kéo lấy tay Hạ Nguyệt, trong mắt hiện lên tia không vui nhưng rồi được cô che giấu sau nụ cười ấy mà hỏi: "Người đó là người em thích sao?"

Hạ Nguyệt lại cảm giác được sự nguy hiểm, cô lập tức muốn tránh ra nhưng lại không tránh được, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp: "Đúng vậy."

Nhưng câu trả lời của cô lại khiến cảm giác nguy hiểm đó càn mãnh liệt. Trái ngược với Vương Ngữ Yên đang mang trạng thái sát khí đần đần. Nhóm khách mời vào trên phát sóng lại cực kì phấn kích khi nghe có dưa ăn.

Vĩnh Hạo đang hóng chuyện lập tức lên tiếng hỏi: "Người đó là người yêu của em đúng không!"

Nam Lăng cũng nhận ra Vương Ngữ Yên đối với Hạ Dương để ý nên cũng lên tiếng, tiện thể xoáy đểu Vương Ngữ Yên một chút: "Cũng không thể trách em ấy, dù sao em ấy cũng chỉ là thiếu nữ mới lớn, biết yêu là chuyện bình thường. Hơn nữa chúng ta là diễn viên không phải Idol không cần sợ công khai yêu đương làm gì."

Hạ Nguyệt có không hiểu về tình yêu thế nào cũng biết mấy người là hiểu lầm. Nên ngây lập tức giải thích.

"Hiểu lầm, em cũng chỉ nói người đó là người quan trọng, không đến mức người yêu đi."

Nghe đến Hạ Nguyệt nói, trong một người cũng điều đứng hình, Vương Ngữ Yên cũng thả lỏng không ít. Tạ Giai Cẩn lúc này mới lên tiếng hỏi thêm vào.

"Vậy có tiện nói cho mọi người biết quan trọng đó là gì của em không."

Hạ Nguyệt vô thức nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ mình đáp: "Là một người thân rất quan trọng."

Mọi người điều nhìn thấy động tác nhỏ này, nhưng cũng không có ai nhắc nhở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.