Tưởng vui vẻ là vậy nhưng Slavik vẫn đôi khi hơi mếu, thằng bé trỏ ngón tay lên chiếc tv đằng trước, nói bằng thứ tiếng Serbia thật dài mà chính Cảnh Thâm cũng không hiểu. Hắn thở dài bất lực, cố giao tiếp với đứa trẻ thật chậm bằng tiếng Trung: 
- Sao... con muốn... xem tv... muốn xem... phải không? 
Slavik đối với người đàn ông trước mặt thì liền bật cười lớn, nụ cười sảng khoái ấy khiến Cảnh Thâm như tên ngốc đang bập bẹ nói theo đứa trẻ con, nói như vậy khiến đứa bé tí còn phải khó hiểu. Hắn khẽ dằn lòng: 
- Tình Nhu... em dạy con thành đứa trẻ ngang ngược gì thế này? 
Sau cùng Slavik thở dài như ông cụ non, nó chuyển sang nói tiếng Trung, vốn ngôn từ cũng chậm nên cái môi cứ chu cong lên để truyền đạt: 
- Cá mập... cá mập con... doo-doo... doo... 
Thằng bé cố hết sức truyền tải mà trông Nhâm Cảnh Thâm vẫn ngồi đơ ra như phỗng, đứa trẻ vốn chưa ý thức được nhiều nay phải kiên nhẫn thì rất nhanh đã dễ cáu. Slavik không chịu nổi mà bắt đầu khóc, thật quấy nhiễu, nó ngoái nhìn xung quanh rồi gọi liên tục: 
- Mẹ...mẹ... mẹ... 
Cảnh Thâm đối với hành động này liền giật mình, cuối cùng cũng ngờ ngợ ra thứ thằng bé muốn, liền cuống cuồng vừa bật tv, vừa dỗ dành: 
- À, ba hiểu rồi... hiểu rồi 
Thứ âm nhạc vui nhộn ấy lại vang lên, Slavik nín bặt không khóc như thể ban nãy chỉ là nước mắt cá sấu, nó bắt đầu ngân nga theo giai điệu, tự động trườn từ ghế ăn xuống sàn trước vẻ bàng hoàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-nho-mau-lai-day/923785/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.