Cố Thiên Tuấn đang rửa chén bát, thì nghe tiếng bước chân, quay người lại nhìn, thấy Tô Như Nguyệt lon ton chạy vào, khiến hắn thất thần, tới lúc Tô Như Nguyệt đứng bên cạnh hắn, hắn mới hoàn hồn trở lại.
Tô Như Nguyệt không nói gì, im lặng lấy những chén dĩa Cố Thiên Tuấn đã rửa bằng xà phòng, đem rửa lại bằng nước sạch, động tác vô cùng nhanh, giống như đứng cùng Cố Thiên Tuấn lâu một chút, cô sẽ chết vậy!
Cố Thiên Tuấn nhíu mày, giành lại cái dĩa trên tay Tô Như Nguyệt, lạnh nhạt, nói "Ra ngoài!"
Tô Như Nguyệt cười nhạt nhìn Cố Thiên Tuấn, rồi giành lại cái dĩa, nói "Tôi chỉ không muốn ăn chùa nhà người ta thôi, không có ý tiếp cận anh đâu, yên tâm!" Có đánh chết cô, cô cũng không dám tiếp cận hắn, cô chính là không dám đùa với lửa như Tô Như Nguyệt trong truyện đâu.
Cố Thiên Tuấn nghe thế, đột nhiên tức giận, rồi giành lại cái dĩa, lạnh lùng, nói "Tôi chính là chán ghét cô, không muốn ở cùng cô, ra ngoài!"
Điều này không cần hắn nói, thì cô cũng biết, nhưng đã vào rồi, lại bị đuổi ra như thế, Cảnh Điềm Điềm mà biết được, chắc chắn sẽ chế nhạo cô, với lại Tô Tử Kỳ và Dương Lâm Tình vẫn còn ở ngoài, chắc hắn sẽ không dám làm gì cô đâu nhỉ?
Nghĩ như thế, Tô Như Nguyệt cố chấp giành lại chiếc dĩa, Cố Thiên Tuấn cũng không chịu thua cũng đưa tay giành lại, hai người cứ giành qua giành lại, không ai nhường ai, rốt cuộc cả hai trượt tay, chiếc dĩa rớt xuống đất, kêu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/1704798/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.