Cố Thiên Tuấn vừa định lấy thuốc sát trùng để rửa vết thương cho Tô Như Nguyệt, thì Tô Tử Kỳ đã đi đến, ngồi xuống nắm lấy bàn tay Tô Như Nguyệt xem xét, lo lắng hỏi "Có đau không?"
Tô Như Nguyệt đưa mắt nhìn Dương Lâm Tình cách đó không xa, rồi nhìn Tô Tử Kỳ, cười nhạt, nói "Không sao, anh đi nói chuyện với chị Lâm Tình đi, không cần lo cho em"
Tô Tử Kỳ liếc nhìn Cố Thiên Tuấn, như ngầm hiểu ra, nhếch cao khóe miệng, lạnh nhạt nói với Tô Như Nguyệt "Là anh cản trở hai người?" Rồi đứng lên, nhẹ giọng "Xin lỗi, đã làm phiền rồi!" nói xong liền đi ra ngoài.
Tô Như Nguyệt nhìn theo bóng lưng Tô Tử Kỳ, ngực cô bỗng thấy nhói lên, cô không hiểu tại sao, khoảnh khắc hắn quay đầu, cô rất muốn giữ hắn lại, giải thích với hắn rằng, cô và Cố Thiên Tuấn không có gì.
Nhưng khi nhớ lại ánh mắt ôn nhu hắn dành cho Dương Lâm Tình, cô lại không nói nên lời, nói rồi thì làm sao?
Người hắn thích nhất, xem trọng nhất, cũng không phải là cô, có lẽ hắn cũng không muốn nghe cô giải thích đâu!
Từ khi Tô Tử Kỳ rời đi, Cố Thiên Tuấn đã bắt đầu sát trùng rồi băng bó vết thương cho Tô Như Nguyệt, nhưng cô ngay cả một cái nhíu mày cũng không biểu hiện, cứ như một khúc gỗ, để mặc hắn làm gì thì làm, nếu người ta không biết, còn tưởng người bị thương không phải là cô!
Cố Thiên Tuấn nhìn Tô Như Nguyệt cứ ngẩn ngơ nhìn theo hướng Tô Tử Kỳ lúc nãy đi ra, mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-la-phan-dien/1704799/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.