An thức dậy khi trời đã sáng hẳn, ngó quanh mới biết mình đang nằm viện. Cô hốt hoảng, ba mẹ đã bị ông Cường bắt đi. Còn anh hai vì cứu mình cũng bị thương, vậy anh hai đâu? Hay là đi cứu ba mẹ rồi. Không được, mình phải báo công an, chậm trễ là không kịp. An vén mền, đưa chân xuống giường.
- Em tính đi đâu?
Bên cửa sổ, giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông vang lên, vẫn lạnh lẽo, nhưng trong đó dường như mang theo một chút mềm mại, quan tâm. An theo hướng tiếng nói nhìn lại...
Ánh nắng mặt trời soi sáng trên người Thiên Vũ, tôn lên gương mặt hoàn mỹ, lạnh lùng, Đôi mắt màu nâu sâu trầm như biển dưới ánh nắng hơi hơi nheo lại, đang nhìn cô, dáng vẻ cao ngạo đó chỉ có thể là Thiên Vũ. An không thể không thừa nhận, giờ khắc này, người đàn ông kia thực sự khiến cho cô rung động.
Vũ đứng bên cửa sổ với dáng vẻ cao cao tại thượng. Gương mặt hờ hững nhưng nét cười bên môi lại khiến vẻ mặt hắn dịu dàng đi rất nhiều. Thiên An bỗng giật mình vì cảm giác rung động này. Loại cảm giác đó khiến cô khó chịu, và nó rất nguy hiểm…mấy ngày ngắn ngủi không gặp, dường như cô cũng nhớ… hay do sự ỷ lại của cô với hắn quá lớn, mỗi khi xảy ra chuyện gì, cô đều nghĩ đến hắn đầu tiên. Cô đã gọi tên hắn trong hoảng loạn, vô tình giúp hắn thức tỉnh, phần nhân cách mà anh hai cô đang cố giam giữ, mà cô không hề biết hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-anh-yeu-em-nga-tran/3078016/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.