Vũ chở An về nhà, chờ cô vào trong rồi quay xe về khách sạn. Bà Hiền thấy cô mừng rỡ: 
- Sao con chưa về thành phố? Mẹ không thấy con ở nhà, tưởng con về rồi. 
An nhìn mẹ, cảm thấy xúc động, sà vào lòng bà nức nở. Bà Hiền ngạc nhiên, sao con bé kì vậy cà, hay nó biết mình bị bắt cóc? 
- Con bị sao? Ai ăn hiếp con gái của mẹ? 
- Con không sao, con nhớ ba, nhớ mẹ thôi. 
- An! Con biết gì rồi đúng không? 
An nhìn bà Hiền, không biết anh hai có nói gì chưa? Ủa, anh hai đâu ta? Sao mình không thấy nhỉ. 
- Mẹ! Anh hai đâu mẹ? 
Bà Hiền nhìn cô, mặt khó xử, không biết phải nói sao về Vũ. Bà chỉ thở dài, kéo cô vô nhà. An ngồi xuống ghế, ông Thanh từ trong đi ra, tay vẫn đang băng bó. Cả hai ông bà nhìn nhau, ảo não rồi thở dài, chưa nói sao cho An hiểu. 
Hiền: An à, anh hai con, nó...nó... 
Thanh: à, nó báo đi công tác ở đâu đó, ba quên rồi. Công ty nó điện lên đi gấp lắm. 
Hiền: ờ, ờ. Thằng này kì, gấp quá nên không kịp chờ đưa con bé về. 
An: anh hai đi công tác? 
Hú hồn, vậy mà cô cứ sợ anh hai bị ông già đó thủ tiêu rồi. Chợt, cô nhớ ra, quay sang nhìn ba mẹ: 
An: ba mẹ, hôm trước con với anh hai về nhà, có một ông bác cùng với mấy thanh niên xăm trổ bao vây nhà mình, đòi bắt con để trả nợ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-gai-anh-yeu-em-nga-tran/3078018/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.