Chương trước
Chương sau
Chiếc xe du lịch 50 chỗ dừng bên vệ đường, một tốp người áo đen túa ra bao vây căn nhà. Trên xe, một thân người bước xuống, mặt lạnh nhạt, quan sát xung quanh. Theo sau đó, nhân vật chính chậm chạp rời xe, Thiên Vũ mặc quần tây và áo sơ mi tay dài săn tới khủy tay màu đen u ám. Trời Đà Lạt đêm tháng 2 khá lạnh, nhưng anh không hề mặc áo khoác. Cả người toát ra khí tức âm u, còn lạnh hơn khí trời đêm ấy. Dạ Long đi trước, trong tay cầm khẩu súng lục lên đạn sẵn, nhét lưng quần, tiến vào căn nhà ma. Lên tới cửa, hai tên xăm trổ đưa tay chắn ngang, hất hàm nhìn Dạ Long.

- Mày còn dám tới đây? Lần trước không có công an là mày toi rồi. Há...há...há. Làm chuột sao không an phận, còn dám bén mãng tới nộp mạng?

Dạ Long không nói không rằng, móc dao bấm một phát rạch một đường dài trên mặt tên kia. Vết rạch kéo dài từ khóe miệng tới mang tai. Hắn ôm mặt, hét lên đau đớn, trừng mắt nhìn Dạ Long, rồi chạy vô trong cầu cứu lão Cường. Bên ngoài, tên còn lại lao lên tấn công Dạ Long, anh nhanh chóng móc súng chỉa thẳng trán hắn, hắn đành đứng yên, nhưng gương mặt vẫn không có gì là sợ sệt. Giang hồ miền ngoài có khác.

Dạ Long mặt vẫn không biến sắc, khom người nhanh chóng luồn ra sau lưng,cầm dao bấm cứa hai nhát vào khủy chân tên đó, cắt đứt cả 2 gân chân. Hắn sụp xuống đất, ôm chân la hét đầy đau đớn. Trong nhà, mười mấy, hai mươi tên xăm trổ túa ra. Tên nào cũng cầm mã tấu dài, sáng quắc trong đêm, bao quanh Dạ Long. Lão Cường được một tên đàn em dìu ra, lão đang bị thương bởi phát súng trúng bả vai của Dạ Long. Lão nhìn Dạ Long bằng ánh mắt căm thù. Một tên thuộc hạ xách ghế dựa bằng gỗ cho lão ngồi. Lão dựa ghế, chân bắt chéo, tay lấy ra điếu thuốc ngậm, tên đàn em hiểu ý liền lấy hộp quẹt mồi thuốc cho lão. Lão rít có một hơi, đã ho liên tục một tràng. Phát súng của Dạ Long chỉ cần lệch 2cm đã lấy mạng già của lão, cũng may lão né kịp, nên chỉ bị lủng phổi. Lão ghiền thuốc, mà giờ rít một hơi cũng chịu không nổi. Lão tức giận quăng điếu thuốc, chửi thề:

- Mã bố nó, thuốc trong đây không đúng gu tao, ở đây không có thuốc cuốn tay à?

- Thưa bác! Tụi em lùng hết cái chợ rồi không có bác ạ. Bác dùng đỡ thuốc quấn máy đi ạ.

Lão Cường lườm tên vừa nói, lão bị quê trước mặt Dạ Long nên nói vậy thôi, chứ tìm ra chưa chắc lão hút nổi. Lão đang ngồi ghế, hai tay vịn cây ba - ton chống xuống đất, hất mặt nhìn Dạ Long:

- Mày dám tới đây một mình à? Tìm ra tao nhanh như vậy cũng đáng nể thật. Nếu mày chịu theo tao, tao sẽ cho mày làm cận vệ, cai quản tụi này, dưới 1 người, trên vạn người, chịu không?

- Hahaha! Ông đã hỏi ý tôi chưa?

Trong đêm tối, Thiên Vũ cất tiếng cười lanh lãnh, hoang dại. Thân ảnh thẳng tắp, cao ngạo ngược ánh sáng đèn đường bước lên triền đồi thật ma mị. Cả đám giang hồ nhìn nhau, rồi nhìn bóng người kia như ma vương xuất hiện. Lão Cường nheo mắt nhìn, khi đã trông rõ mặt, lão nhếch mép cười, quay chỗ khác nói chuyện mà không thèm ngó đối phương:

- Tưởng ai, hóa ra là con thằng Thanh? Lần trước bị tẩn chưa sợ sao còn dám lên tiếng ở đây? Tụi bây, thằng này nó kêu hỏi nó kìa, sao còn không "hỏi" đi.!

Cả đám giang hồ bẻ tay rôm rốp, đầu lắc qua lắc lại khởi động chuẩn bị nhào tới Vũ. Vũ đứng đó, mặt không biến sắc, ánh mắt nâu trầm tối đen như ác quỉ, toát ra cái nhìn rét lạnh đủ giết người. Hai tay đang đút túi quần, nhàn nhã quan sát xung quanh một lượt, môi nhếch lên độ cong nhẹ. Đám xăm trổ tay lăm le mã tấu cũng đang hừng hực muốn tiến lên, chợt sau gáy bị khối sắt nhỏ chạm vào da thịt lạnh ngắt. Bọn chúng vội bỏ vũ khí xuống, đưa hai tay cao khỏi đầu. Dạ Long lúc này phất nhẹ ngón tay, một nhóm người mặc đồ đen ào lên, bao quanh lão Cường. Lão nhìn tình thế, chợt cười ha hả như đang xem chuyện vui:

- Khang à! Ta đang giữ bố mẹ cháu, nhớ không? Làm gì căng thế? Hahaha

- Họ đâu?

- Mày nói chuyện với chú bác mà không có chủ ngữ vậy con? Bố mẹ mày dạy mày tệ quá.

Vũ không nói, nhìn Long. Long gật đầu, tiến lên cầm con dao kề vô cổ lão.

- Đừng để anh ấy hỏi lần thứ 2. Ông không có đủ mạng để trả lời đâu.

- Hahaha! Mày làm đàn em cho nó à? Nó ngoài giỏi võ ra chẳng có gì cả. Mày theo tao phải hơn không?

Thiên Vũ xoa xoa mi tâm, dường như đã hết kiên nhẫn, Dạ Long hiểu ý nhìn tên đàn em, hắn đưa cho Dạ Long cây kiềm, anh ngay lập tức bóp miệng Lão Cường, nhổ đi một cái răng. Lão trừng mắt hét lên đau đớn, phun ra ngụm máu. Mấy tên đàn em của lão cũng bắt đầu nhỏ mồ hôi hột vì độ tàn ác của nhóm người áo đen. Một người áo đen trong nhà đi ra, nói nhỏ với Dạ Long điều gì đó, anh đi lại nói vào tai Vũ. Vũ liếc nhìn lão già, hai tay đút túi quần đi vào trong nhà.

Ông Thanh, bà Hiền bị trói hai tay ra sau, đang ngồi dựa tường. Ông Thanh có vẻ khá mệt. Vũ ngồi trên ghế gỗ, chân bắt chéo nhìn hai người già đang ngồi dưới đất.

- Chào bác Thanh! Chào mẹ!

Cả hai ông bà mở mắt, nhìn người trước mặt. Bà Hiền vừa mừng, vừa sợ, khóe mắt già nua đong đầy lệ. Còn ông Thanh, có lẽ đã đoán ra là ai nên rất bình thản, nhìn Thiên Vũ:

- Thiên Vũ! Lâu rồi không gặp.

Mặt Vũ lạnh nhạt, tiến lại gần ông, nắm cằm ông ngẩng lên, bắt ông nhìn thẳng vào mắt mình.

- Nhìn tôi!

Ông Thanh nhìn Vũ bằng cặp mắt nhu hòa của người cha dành cho con trai. Ông biết, chính sự hèn nhát, ích kỉ của ông đã cướp đi của ông 3 người thân, và cậu con trai duy nhất lại biến thành con người khác. Dù đau lòng, nhưng quả báo này ông đáng nhận. Thiên Vũ cứ nghĩ sẽ hận người đàn ông này lắm, nhưng sao nhìn sâu vào đôi mắt già nua kia, anh chỉ thấy bóng hình của Khang trong đó, tim anh như bị ai bóp nghẹt đến đau lòng. Anh vội buông cằm của ông Thanh, đứng lên đi lại ghế ngồi, lão Cường được đẩy vào. Cả ông Thanh và bà Hiền nhìn ông Cường đều hốt hoảng, miệng ông đầy máu, lão đang ôm miệng đau đớn, lại nhìn qua Vũ, sắc mặt lạnh tanh. Họ không ngờ Vũ lại tàn ác như vậy, họ chỉ cầu mong cho Khang xuất hiện, nếu không, căn nhà này đêm nay sẽ sơn bằng máu mất. Chợt Vũ lên tiếng

- Bác Thanh! Năm xưa bạn chí cốt của bác chỉ vì một khúc trầm mà sẵn sàng giết người, phóng hỏa, ngay cả đứa trẻ sơ sinh cũng không tha. Bác nghĩ, người này phải trả giá thế nào?

Thanh: Người này không liên quan đến ta nữa, con xử sao tùy con.

Cường: mày!! Thằng khốn, thằng hèn, đồ phản bạn. Bao nhiêu năm trôi qua mày vẫn hèn vậy à? Tại sao con trai mày lại gọi mày bằng bác? Hay tại mày hèn quá, nó không dám nhận người cha như mày hả Thanh. Hahaha

Thiên Vũ lại xoa xoa trán, Dạ Long lại gần, tiếp tục nhổ thêm một cái răng của ông Cường. Mặt ông ấy bị nhổ hai cái răng, sưng to đến biến dạng. Ông vừa tính hét đã bị băng keo dán miệng, chỉ có thể rên ư ử trong miệng. Máu miệng trào lên phải cố nuốt xuống.

Vũ: ông lấy đi của tôi một người cha và một đứa em gái, tôi sẽ lấy lại của ông một đứa con trai và đứa cháu. Ông muốn cháu nội hay cháu ngoại?

Lão Cường quắc mắt, nói ư ử trong miệng. Lão cố đứng dậy, nhào tới Vũ, nhưng bị Dạ Long ngăn lại. Vũ nhìn Long, ra hiệu mở băng keo cho lão nói chuyện.

Cường: Thiên Vũ, tại sao mày lại làm tay sai cho thằng này? Mày là ai?

Long: đây mới là Thiên Vũ.

Cường: Sao, mày là Khang, con của thằng Thanh cơ mà.

Vũ: ông nói nhiều quá rồi, chọn đi cháu nội hay cháu ngoại.

Cường: Vũ, tao không biết mày trong đây mạnh cỡ nào. Nhưng ngoài đó, đàn em tao không có nghìn cũng vài trăm, hôm nay mày xử tao,ngày mai anh em tao cũng xử lại mày. Nếu mày không có quan hệ với chúng nó, day vào làm gì? Nếu hôm nay mày để tao đi, coi như chúng ta không quen, cũng không nợ nhau.

Vũ: ông ta?... Tôi sẽ tính sau. Bây giờ ông không chọn thì tôi chọn.

Vũ nhìn Dạ Long, anh đưa ipad cho lão xem. Trong ảnh là đứa bé trai trắng trẻo bụ bẫm, đang được người mặc đồ đen ẵm, chỉ chỉ tay vào camera kêu bé nhìn, sau lưng là thanh niên đang bị hai người áo đen khống chế. Ông Cường nhận ra là con trai và cháu nội lão. Tại sao hắn lại khống chế được con lão dễ vậy chứ, đàn em lão đông lắm cơ mà, lão quay nhìn Thiên Vũ, tên nhóc này thật sự là ai? Hai người kia đã cảnh báo mình, cứ nghĩ nó là Việt Kiều làm thế nào cũng không thể mạnh bằng cọp ở rừng nhà, sao có thể? Lão quắc mắt nhìn Vũ:

- Ai làm người đó chịu, mày muốn trả thù cứ tìm tao, con và cháu tao vô can.

- Vậy ba tôi và em tôi cũng vô can, sao ông cũng giết? Hả?

- Ba mày là ai?

- Người giúp việc cho bác Thanh đây, ông giết người nhiều quá nên quên à?

- Thằng người làm đó...là ba mày....thảo nào mày giỏi võ thế. Hahaha! Được chết trong tay con trai nó, tao cũng không uổng kiếp làm đại ca. Thằng đó tuy làm công, nhưng tao nể hơn thằng Thanh. Nó gan dạ và có chính nghĩa, đặc biệt giỏi võ và trung thành. Nó thà chết cũng bảo vệ thằng bé con chủ và gia đình thằng kia, hi sinh luôn cả vợ con. Hahaha! Mày nên hận thằng Thanh, nếu nó không hèn, ba mày không chết. Ba mày chết vì nó, để con cho nó sai, vợ cho nó xài. Hahaha!

- Ồn ào quá! Ông muốn trả thế nào?

- Mày muốn sao? Miễn đừng đụng tới gia đình tao.

- Giao địa bàn của ông cho tôi, toàn bộ...

- Mày!!!!Mồm mày cũng to lắm, nuốt trôi không?

- Ông giao hay không thì nó cũng sẽ thuộc về tôi.

Vũ liếc lão ta, rồi nhìn Dạ Long, Long gật đầu gọi điện thoại cho ai đó, trong Ipad, người thanh niên áo đen đeo tai nghe blutooth, giơ súng bắn vào chân con trai lão, hắn khụy xuống, đang cố lết lại chỗ tên áo đen khác đang ẵm đứa bé trai. Lão xanh mặt, hốt hoảng:

- Tao giao, đưa cho mày hết toàn bộ khu vực tao quản lý.

- Đó chỉ là lãi thôi, còn phần gốc nữa. Vay gì trả đó. Ông lấy ba tôi, em tôi 2 mạng người, và một người phụ nữ hiền lương vì không kịp đưa đi bệnh viện mà chết, tổng cộng 3 mạng người. Ông trả sao? Hửm?

- Mày muốn sao nữa?

- Căn nhà này luôn bị đồn là có ma, tôi muốn nó không chỉ là lời đồn.

- Mày muốn giết tao?

- Không! Ông phải tự xử. Tôi không muốn bẩn tay.

- Đã lấy địa bàn của tao, còn muốn mạng tao? Thiên Vũ, tao làm ma cũng không tha cho mày. Thiên Vũ!!!! á.....á....á......ahhhhh

Lão gào thét điên loạn, một gã giang hồ tung hoành ngang dọc như gã, lại bị thua thảm hại trong tay thằng nhãi này. Tại sao nó biết nhà lão, nó khống chế được con và cháu lão, tại sao nó có thể.... Lão quắc mắt nhìn Vũ.

- Trước khi chết, tao muốn biết tại sao mày điều tra được nhà tao, còn khống chế được gia đình tao?

Thiên Vũ nhìn Dạ Long, Long gật đầu, móc ra vé máy bay của ông Cường, ông đi máy bay nên chỉ cần hack trang web của hãng hàng không là sẽ tra ra thông tin của khách. Còn đàn em của ông, loan tin ông đang bị thương, cần chúng vào nam ứng cứu. Tên đầu đàn tin ngay, xua quân đi, chỉ để vài tên canh gác, khống chế nhà ông đâu có khó khăn. Ông tự chui đầu vô rọ đấy chứ. Ông Cường nghe Dạ Long nói, thẫn thờ, rồi lại cười tràng cười như điên dại. Dạ Long quăng cho ông bộ đồ để ông thay. Họ quay clip thông báo ông nhường toàn bộ địa bàn cho Thiên Vũ, kí văn bản hẳn hoi. Ông già rồi, muốn đi du chu thế giới. Thiên Vũ cũng hứa là đối xử tốt với anh em của ông. Sau khi kí giấy tờ, quay clip xong, mọi người rút lui, mang theo ông Thanh và bà Hiền. Ông Cường và mấy tên xăm trổ ở lại, ông nhìn đàn em của mình bằng đôi mắt mờ đục, vỗ vai nhìn từng người chào lần cuối. Một tên lên tiếng:

- Ông chủ! Hắn đi rồi, hay là ông trốn đi. Tôi sẽ ra đón cậu chủ rồi hội ngộ với ông.

- Chú nghĩ đơn giản quá! Nó dám để tôi ở đây một mình, chẳng lẽ nó không phòng bị tôi trốn? Nói không chừng, tôi vừa rời khỏi thì con cháu tôi đã sang thế giới bên kia rồi. Tôi thấy thằng này giỏi, đủ lạnh lùng và tàn nhẫn giải quyết vấn đề, mấy chú theo nó sẽ không bị thua thiệt. Tôi già rồi, đây là cái giá tôi phải trả, đừng vì tôi mà chống đối nó, chỉ gây thiệt vào thân. Nó cho tôi tự chọn cái chết đã là nhân từ rồi. Nói xong, ông gục khóc. Lần đầu tiên trong đời, đại ca giang hồ khóc, không phải vì sợ, mà vì không gặp được con cháu trước khi sang thế giới bên kia. Ông nhờ một tên xăm trổ quay cho ông đoạn clip từ biệt con cháu. Dặn rằng ông bị sốc ma túy nên qua đời, để trong mắt gia đình, ông vẫn mãi là người ông, người cha tốt. Khi mọi người rút ra ngoài, trong nhà hoang, ông cầm ống chích ma túy liều cao, tự chích vào cánh tay. Ông co giựt, miệng sùi bọt mép, mắt trợn trừng, tay chân quắp lại, chấm dứt cuộc đời oanh liệt, tàn khốc của tên trùm giang hồ miền ngoài. Mấy tên đàn em chờ ông tắt thở, vuốt mắt đem thi thể về quê an táng.

Trên chiếc xe 50 chỗ, Vũ đang nhìn qua màn hình Tivi gắn trên xe, hình ảnh ông Cường vật vã, chết trong đau đớn, mặt anh không hề biến sắc, miệng nhếch lên độ cong hài lòng. Ông Thanh, bà Hiền nhìn Vũ như một hung thần, mồ hôi đổ ròng ròng. Rồi anh sẽ làm gì với hai người đây. Anh giết ông, vậy thì Khang sẽ phạm trọng tội đại nghịch bất đạo. Hay là ông giống ông Cường tự tử, để con trai duy nhất của ông không bị nhuốm vào tội ác trời đất bất dung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.