Trì Uyên gọi cho cha anh.
“Cha, con có chuyển tiền rồi, trong nhà thiếu cái gì thì mua.”
Cha Trì vẫn hừ như mọi khi, “Cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi đứa cháu ngoan.”
Trì Uyên cười cười, “Vậy cha chờ tiếp đi.”
Cha Trì ngửi được mùi gì đó, “Tao thấy mày rất vui vẻ ha?”
Trì Uyên “Dạ”, “Cha có tầm nhìn tốt, cưới về cho con một bảo bối.”
Cha Trì khựng lại vài giây, hét lớn, “Bảo bối của tao đâu! Cháu ngoan bảo bối của tao đâu!”
Hàng Tuyên bị Trì Uyên ôm trong lòng ngực, nghe rất rõ.
Trì Uyên lại đặt điện thoại lên tai Hàng Tuyên, lay lay cậu, “Nói với cha tôi vài câu đi.”
Hàng Tuyên có chút không tình nguyện cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Cách điện thoại cũng có thể nghe tiếng cha Trì nổi giận, “A? Tụi bây lại có chuyện gì? Tưởng rằng trốn lên thành phố thì không cần sinh con hả?”
Hàng Tuyên rụt cổ, bắt chước Trì Uyên, “Vậy cha ráng chờ thêm.”
Cha Trì tức tới mức muốn đập điện thoại, “Tao đợi tụi bây về!”
Thời tiết vốn đã rất nóng, phải dựa vào điều hòa duy trì mạng sống.
Lớp học phụ đạo của Hàng Tuyên nghỉ học vào cuối tuần, không có nghỉ hè, đi học từng ngày mặc kệ nắng mưa, làm cho Trì Uyên đau lòng chết mất.
Vì thế vào một ngày thứ bảy hiếm có nhiều mây, Trì Uyên nâng người từ trong phòng ra, ném vào xe ôtô.
“Dạy em lái xe.”
Sau khi Trì Uyên nói xong lái xe về hướng ngoại thành Diên Lan, đi được nửa đường lại bật mode Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-la-cua-anh/1348101/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.