Trì Uyên gọi cho cha anh. “Cha, con có chuyển tiền rồi, trong nhà thiếu cái gì thì mua.” Cha Trì vẫn hừ như mọi khi, “Cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi đứa cháu ngoan.” Trì Uyên cười cười, “Vậy cha chờ tiếp đi.” Cha Trì ngửi được mùi gì đó, “Tao thấy mày rất vui vẻ ha?” Trì Uyên “Dạ”, “Cha có tầm nhìn tốt, cưới về cho con một bảo bối.” Cha Trì khựng lại vài giây, hét lớn, “Bảo bối của tao đâu! Cháu ngoan bảo bối của tao đâu!” Hàng Tuyên bị Trì Uyên ôm trong lòng ngực, nghe rất rõ. Trì Uyên lại đặt điện thoại lên tai Hàng Tuyên, lay lay cậu, “Nói với cha tôi vài câu đi.” Hàng Tuyên có chút không tình nguyện cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng. Cách điện thoại cũng có thể nghe tiếng cha Trì nổi giận, “A? Tụi bây lại có chuyện gì? Tưởng rằng trốn lên thành phố thì không cần sinh con hả?” Hàng Tuyên rụt cổ, bắt chước Trì Uyên, “Vậy cha ráng chờ thêm.” Cha Trì tức tới mức muốn đập điện thoại, “Tao đợi tụi bây về!” Thời tiết vốn đã rất nóng, phải dựa vào điều hòa duy trì mạng sống. Lớp học phụ đạo của Hàng Tuyên nghỉ học vào cuối tuần, không có nghỉ hè, đi học từng ngày mặc kệ nắng mưa, làm cho Trì Uyên đau lòng chết mất. Vì thế vào một ngày thứ bảy hiếm có nhiều mây, Trì Uyên nâng người từ trong phòng ra, ném vào xe ôtô. “Dạy em lái xe.” Sau khi Trì Uyên nói xong lái xe về hướng ngoại thành Diên Lan, đi được nửa đường lại bật mode Trì huấn luyện viên. Hàng Tuyên háo hức đợi nghe, nhưng không sao tập trung, chỉ cảm thấy Trì huấn luyện viên đẹp trai, giọng nói dễ nghe, muốn hôn quá. Ngay cả điều hòa oto cũng không thổi bay được tà niệm của cậu. Trì Uyên duỗi tay xoa đầu cậu, cười nói, “Lặp lại những gì tôi vừa nói đi?” Hàng Tuyên ngốc, quyết định bất chấp tất cả. “Anh vừa mới nói… Nói muốn em hôn anh.” Trì Uyên bật cười, “Ha?” Sau đó lại bị dâm ma ám thân, “Ban ngày tuyên dâm? Chơi dã chiến ở ngoại thành?” Hàng Tuyên vừa nghĩ đã thấy sợ. Trì Uyên cố ý nói, “Cũng không tồi. Lát nữa lái xa một chút, tới nơi rừng núi hoang vắng chúng ta tìm cái rừng cây nhỏ?” Hàng Tuyên cầu xin cứu mạng, “Huấn luyện viên, em sai rồi, em sẽ nghiêm túc học.” Trì Uyên không buông tha cậu, “Chúng ta còn chưa thử xe chấn* phải không?” *Là ịch trong xe á mọi người Hàng Tuyên rất hối hận tại sao mình lại vạ miệng như vậy. Chờ đèn xanh đèn đỏ. Trì Uyên cúi người sờ má Hàng Tuyên trong thời gian chờ đèn đỏ. Trì Uyên nói, “Đợi khi em có bằng lái xe, mua một chiếc xe second-hand cho em tập luyện, để em đi học về không cần dãi nắng dầm mưa cực khổ nữa. Tết về nhà chúng ta có thể đổi chiếc khác, không phải cha nói đường trước nhà đã được sửa rồi sao.” Hàng Tuyên sắc mặt ửng hồng, không nghe được gì nữa, chỉ cảm thấy đèn đỏ này phải tới 90 giây. Lái xe rất đơn giản, thân phận Trì huấn luyện viên đều được duy trì vào hai ngày cuối tuần. Sau lần luyện tập thứ hai, khi chạy vùng ngoại thành trở vè, Hàng Tuyên nơm nớp lo sợ nắm tay lái. “Trì Uyên, em cảm thấy mình không được rồi.” “Được, tôi nói được là được.” “Thật sự không tốt lắm.” “Tôi đang nhìn em đây, cứ chậm rãi, chạy rớt xuống mương cũng không thành vấn đề.” Hàng Tuyên không chạy xuống mương, lại chạy tới một rừng cây nhỏ xung quanh vắng vẻ không nhà ở. Khi sắp đụng vào thân cây, vững vàng dừng xe lại. Kì lạ không biết có đâu nhảy ra một con mèo, dọa Hàng Tuyên toát mồ hôi lạnh. Trì Uyên xuống xe, kéo Hàng Tuyên ra, lại nhét vào băng ghế sau. Tưởng rằng được anh huấn luyện, nhưng bầu không khí có vẻ không đúng lắm. Ngoài cửa xe là ánh mặt trời đỏ rực đang ngã về Tây, bên trong cửa xe cũng có một ngọn lửa đang phừng phừng cháy. Hàng Tuyên bị nắn bóp thở gấp, trơ mắt nhìn kẻ ác đang xé bao cao su. Không gian nhỏ hơn so với giường lớn, Hàng Tuyên co chân, cả người gập lại Cậu thẹn quá hóa giận, “Anh nói thật đi, anh có phải đã tính kế từ lâu rồi không.” Trì Uyên rất ác liệt, “Không lâu, chỉ hai tuần.” Sau khi xong việc, trăng đã treo trên đỉnh đầu, lá cây như đang phát sáng. Hàng Tuyên dựa người trên ghế sau, hai chân run rẩy, được Trì Uyên hầu hạ dùng khăn giấy lau sạch. Vẫn còn chút sức lực hung dữ. Hàng Tuyên hừ hừ, “Lúc trước, lúc làm văn, viết nửa mệnh đề — nhớ về một kỳ nghỉ hè gì gì đó, hoặc là, một mệnh đề — nhớ một sự kiện khó quên.” Trì Uyên hôn lên mông thịt trắng nõn nà của cậu, lại giúp cậu mặc quần lót. Hàng Tuyên được ôm về lại ghế trước, “Tối nay anh, viết theo dạng nửa mệnh đề, viết cho em, viết một tờ, bản kiểm điểm!” Trì Uyên thật yêu cậu hận không thể chà đạp cậu ngay tại đây. “Nghe em, hoàn thành bài văn — nhớ về một kì nghỉ hè hoang dâm vô độ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]