Trì Uyên ôm người một lúc lâu cũng không nhúc nhích, hai người lẳng lặng ôm nhau, nhịp tim cũng hòa vào nhau.
Tâm sự đã được buông lỏng, Hàng Tuyên thoải mái sắp chìm vào giấc ngủ, nếu không phải nhớ 8 giờ rưỡi phải đi dạy kèm, tám phần sẽ nhắm mắt ngủ luôn.
Trì Uyên suy nghĩ, không biết có nên gọi điện cho cha anh không.
Nhẹ nhàng mỉm cười, Trì Uyên vỗ vỗ lưng Hàng Tuyên, “Bảo bối.”
Hàng Tuyên rên rỉ một tiếng.
Trì Uyên nói, “Em có ngốc không? Nhị Tuyên của chúng ta sao lại ngốc vậy chứ?”
Hàng Tuyên ngay cả mở miệng cũng lười, lẩm bẩm, “Hừ hừ, anh thì không ngốc.”
Trì Uyên bật cười, xoay người đè cậu xuống sô pha, dịu dàng cưng chiều chạm môi, lại dùng lưỡi liếm láp.
“Em tỉnh chưa?”
Hàng Tuyên nhắm chặt hai mắt than thở, “Thoải mái quá.” Lại nhẹ nhàng nắm góc áo Trì Uyên, “Còn muốn.”
Trì Uyên không cho, một tay nắn mặt cậu, rồi lại xoa đôi môi đỏ mọng.
“Em còn muốn nhiều lắm hả? Sao em không hỏi tôi muốn gì?”
Hàng Tuyên lúng túng, trái tim run rẩy giãy dụa trong chốc lát, “Anh muốn cái gì?”
“Muốn em.”
“Em, em là của anh.”
“Sổ hộ khẩu đâu?”
“Ở quê, mẹ em giữ.”
Trì Uyên lúc này mới cúi đầu hôn một ngụm vào thành môi cậu, đôi môi rất đầy đặn, lại đặc biệt mềm mại, Trì Uyên còn cắn thêm cái nữa mới bỏ qua.
“Tết trở về lấy hộ khẩu đi, đợi sang năm chúng ta lãnh chứng nhận kết hôn*.”
*Thêm một câu không hiểu gì luôn. Mình chế đại
Hàng Tuyên hoàn toàn tỉnh táo rồi, trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-la-cua-anh/1348100/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.