Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần đây toàn gặp chuyện vui.
Hàng Tuyên trộm nhảy nhót, tâm tư bay đến nơi kì quái miễn bàn có bao nhiêu thẹn thùng.
Vượng phu*.
*là người được lấy về có thể giúp chồng thăng tiến trong công việc, tiền tài và gặp nhiều may mắn.
Hàng Tuyên nhớ tới ông lão đoán mệnh cho cậu đã nói ra hai chữ này.
Xấu hổ quá đi, chỉ cần nghĩ lại thôi cũng đủ làm cậu xấu hổ nhắm chặt mắt.
Không nỡ nhìn.
Thật ra, căn bản không liên quan gì tới cậu, hoàn toàn do Trì Uyên có năng lực.
Nhưng Hàng Tuyên vẫn không nhịn được đắc ý.
Tối đó, Hàng Tuyên nấu một bữa thật thịnh soạn, Trì Uyên còn mở thêm một chai rượu vang.
Tửu lượng của Hàng Tuyên không đáng để khoe khoang nên chỉ được phép uống một hớp nhỏ, vẫn bị bỏng rát trong một ngụm chúc mừng này.
“Chúc mừng Nhị Tuyên của chúng ta không thi trượt bằng lái xe.”
Trì Uyên cạn ly.
“Chúc mừng Trì tổng của chúng ta không uổng công cố gắng đã ký kết được hạng mục mới.”
Hàng Tuyên nhấp một ngụm nhỏ.
“Chúc mừng Nhị Tuyên của chúng ta đã đậu kì thi đại học.”
Trì Uyên lại cạn.
“Cũng chúc mừng Trì Uyên của em thi đậu chứng chỉ chuyên môn doanh nghiệp.”
Hàng Tuyên lại một ngụm.
Hai người nhìn nhau cười, tiếp tục cụng ly.
Trì Uyên nói, “Chúng ta đều đã hơn hai mươi tuổi, sao lại ấu trĩ như vậy hả?”
Hàng Tuyên cười nói, “Có lẽ, là tình yêu khiến con người ta trở nên khờ dại.”
Giờ đã có bằng lái xe rồi, Trì Uyên đặt vấn đề mua xe lên hàng đầu.
Hàng Tuyên tràn đầy hy vọng vào việc này.
Máy bay đã cùng Trì Uyên ngồi chung, nhưng lái xe đường dài thì chưa thử bao giờ.
Suốt quãng đường, chỉ có hai người, có thể ngắm cảnh, có thể ca hát tán dóc, chỉ sợ thời gian trôi qua quá nhanh.
Đáng tiếc lại không như kế hoạch.
Năm trước tất cả trường đại học đều lục đục cho sinh viên nghỉ đông, có một người em trai tiền trảm hậu tấu* mua vé máy bay đến Diên Lan, tỏ vẻ muốn cùng anh trai của cậu về quê.
*hành vi đặt mọi chuyện vào sự đã rồi, đẩy người ta vào thế buộc phải chấp nhận kết quả đó không thể thay đổi, đảo ngược tình thế được nữa.
Chuyến đi lãng mạn dành cho hai người đã biến thành ba người.
Hàng Tuyên thật muốn mua vé máy bay đóng gói Hàng Thần về nhà trước.
Trì Uyên nhìn cậu không được vui thì mềm lòng, trấn an nói, “Kế hoạch của chúng ta vẫn như cũ, xuất phát sớm hai ngày, dừng lại trên đường nghỉ ngơi một đêm. Em vui thì dẫn em ấy chơi cùng, em không vui thì coi em ấy như không khí.”
“Em không vui.” Hàng Tuyên dẩu môi, “Có em ấy ở đây, em không thể muốn hôn anh liền hôn, muốn ôm liền ôm. Còn chưa lên đường mà em đã thấy mình sắp nghẹn chết rồi.”
Trì Uyên sung sướng mỉm cười, “Ai nói em không được? Huống chi, anh cảm thấy không sao cả.”
Trì Uyên cố gắng chứng minh mình không sao vô cùng nhuần nhuyễn.
Hàng Thần ngàn dặm xa xôi xách vali tới, biết được hai người lái xe về chứ không ngồi máy bay thì có chút thất vọng.
Nhưng so với phải ngồi trên một chiếc màu xanh lè* thì tốt hơn nhiều.
*Tàu lửa đời cũ á mọi người.
Cái giá phải trả là trở thành một quả chanh tinh, là phiên bản cô đặc nhất của chanh.
Anh trai lái xe tới ga đón, chua*.
*chua ở đây là kiểu Hàng Thần khó chịu vì ghen tị á.
Anh trai ở Sơn Hải Quan, trong căn nhà ba phòng ấm áp, chua.
Anh trai vừa kiêm chức vụ dạy kèm, vừa học tại đại học Diên Lan, rất chua.
Anh trai lúc nào cũng được ôm trong lòng, cả hai không hề che giấu động tác thân mật, đặc biệt chua.
Hàng Thần tự bào mòn mình, khắp người đều chua đến không thoải mái.
Bằng lái của Hàng Tuyên chưa đủ một năm, nên không thể lên đường cao tốc, bị Hàng Thần kéo vào ghế sau.
Hàng Thần cuộn mình, gối đầu lên đùi Hàng Tuyên.
Đêm qua bọn họ dừng ở một thị trấn cổ, Hàng Thần lấy cớ mệt nên buồn ngủ, không dạo chợ đêm cùng hai người.
Thật ra cậu không hề ngủ, lăn qua lộn lại muốn thông suốt, tự kiểm điểm bản thân.
Hàng Thần ngẩng mặt, kéo khăn quàng trên cổ Hàng Tuyên, “Anh.”
Hàng Tuyên xoa đầu cậu, “Sao vậy? Không phải muốn ngủ một chút sao?”
Hàng Thần muốn hỏi anh, có phải oán trách cậu với mẹ nhiều năm rồi không? Bây giờ đạt được cảm giác trả thù thành công chưa?
Hàng Thần hỏi không nên lời, cuối cùng chỉ lấy điện thoại ra nhắn cho Hàng Tuyên một tin: Anh, hiện tại anh rất hạnh phúc đi?
Hàng Tuyên nhắn tin trả lời cậu: Hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào.
===================Dẩu môi – 嘟嘴

===================
**Những đoạn có Hàng Thần thì hơi rối, tại mình để cả hai anh em đều là cậu
***Còn một chương chính văn nữa thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.