Chương trước
Chương sau
Không có tình cảm.*
*没亲热成 – Mình không biết nghĩa là gì hết, chém đại.
Hàng Tuyên vẫn luôn niệm* trong đầu cho tới khi thiếp đi, ngủ mê mang trong lòng ngực ấm áp, vừa mở mắt lại tiếp tục niệm.
*Đọc đi đọc lại liên tục, nên mình giữ nguyên từ niệm.
Trì Uyên còn chưa tỉnh đã lết đi đánh răng.
Hàng Tuyên mang tạp dề chạy từ trong bếp ra, ép đến trước mặt Trì Uyên, cố gắng choàng tay qua anh để rửa mặt.
“Mắt em hết sưng rồi.” Hàng Tuyên nhón nhón chân, để Trì Uyên có thể nhìn rõ.
Trong miệng Trì Uyên ngậm bọt kem đánh răng vị bạc hà, làm đầu lưỡi cay cay tê tê.
Anh cố ý khiêu khích nâng cằm Hàng Tuyên, híp mắt nhìn cậu, sau đó lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt của bảo bối, in lên đó bọt kem trắng trắng.
Hàng Tuyên không chịu bỏ qua, đứng bên cạnh hỏi, “Bây giờ em có đẹp không?”
Cảm giác khó chịu khi phải rời giường của Trì Uyên đã bị quét sạch.
Sau khi Trì Uyên súc miệng rửa mặt xong, nhìn cậu vẫn còn đang ngốc ngốc đợi, cười nói, “Tôi giống như sẽ thực sự ghét bỏ nếu em xấu xí sao?”
Nói xong thì rút khăn giấy, lau sạch bọt kem trên mặt Hàng Tuyên, “Có ngốc không chứ?”
Hàng Tuyên nhìn anh bằng đôi mắt u ám, “Tối qua anh chê em xấu…”
Trì Uyên nhớ tới người này đã nói với mình “Anh không cần gạt em, em đều sẽ tin là thật.” Quả nhiên chuyện gì cũng coi là thật.
Anh từ phía sau ôm lấy Hàng Tuyên, nhấc cậu lên đi từng bước vào phòng bếp, lại cầm lấy cái xẻng nhét vào tay Hàng Tuyên.
“Chỉ là thân thể nhỏ bé này của em, không phải khi say rượu thì nôn nao khó chịu tới hai ba ngày mới hết sao?”
Hàng Tuyên lật mặt trứng chiên, lòng trắng trứng mềm mềm kết hợp với lòng đào ánh vàng làm người ta chỉ nhìn là đã muốn ăn.
Những ý nghĩ còn sót lại trong đầu cậu đều bị ngọt ngào chiếm hết, ấp úng nói, “Vậy là anh sợ em không thoải mái, thật sự không phải ghét bỏ em xấu xí?”
Trì Uyên nghiêng đầu, chóp mũi chạm lên vành tai Hàng Tuyên, lại đặt lên cổ cậu một nụ hôn.
Anh lẩm bẩm, “Thật sự không phải.” Rồi lại cười khẽ, “Bây giờ em nên cảm tạ ân đức của tôi đi, chờ tôi tính lãi với em nữa.”
Hàng Tuyên nghe không hiểu chuyện gì, trong đầu đầy dấu hỏi, “A?”
Trì Uyên đứng thẳng dậy, xoa nhẹ cậu, “Có một tên khốn, uống say thì chỉ nghĩ tới bản thân, sảng khoái xong thì nhắm tịt mắt ngủ, quăng tôi qua một bên, em nói xem tôi có nên tìm hắn đòi cả vốn lẫn lãi không?”
Hàng Tuyên choáng váng.
Một bữa sáng, cháo trắng với hai quả trứng ốp la.
Trì Uyên ngồi ở cửa mang giày, do dự nói, “Hôm nay em có kế hoạch gì không? Muốn bắt đầu tìm việc sao?”
Hàng Tuyên ngồi trên tủ ngay cửa, chỉ lộ một con mắt nhìn Trì Uyên, “Em cũng chưa biết, để em xem trước một chút, buổi trưa sẽ báo cáo anh.”
Trì Uyên nhìn dáng vẻ kia của cậu thì rất muốn cười, “A? Em sao vậy? Lại đây.”
Hàng Tuyên giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng.
Trì Uyên đi tới trước mặt cậu, “Cũng không biết là ai, tối hôm qua mừng rỡ ôm tôi muốn thân thiết, bây giờ đã biết xấu hổ?”
Hàng Tuyên hận bản thân khi say!
Trì Uyên cảm khái trong lòng “Bắt nạt người ta thật con mẹ nó thú vị”, khóe môi cong lên, hỏi cậu, “Trước khi rời giường đều có hôn chào buổi sáng, bây giờ tôi phải đi ra ngoài, không được lợi gì sao?”
Hàng Tuyên bị trêu đùa xù lông, “Được được được!”
Gào xong liền nắm lấy cổ tay Trì Uyên, dâng môi lên chưa hôn được vài cái đã bị đoạt quyền chủ động, bị anh ôm ở trong lòng hung hăng cắn mút một hồi.
Chỉ còn lại một mình Hàng Tuyên ở nhà.
Cuối cùng thì đầu cũng hoạt động bình thường trở lại, nếu không nó sẽ giống như cái máy chạy bằng hơi nước, ngoại trừ nóng lên thì chính là giãn nở.
Ném mình lên ghế sô pha ngoài ban công, dùng điện thoại tìm tòi nghiên cứu lương bổng ở Diên Lan ra sao.
Cậu vẫn nhớ như in câu nói của Hàng Thần, “Bây giờ đầu bếp kiếm được rất nhiều tiền.”
Trước tiên hay là xem thử có nhà hàng, khách sạn nào đăng tin tuyển đầu bếp không?
Thật ra trong lòng Hàng Tuyên không được vui, cũng không hứng thú lắm, lướt lướt qua loa vài tin tuyển dụng trên web.
Suốt nửa buổi sáng, Hàng Tuyên bị trang web đăng tin tuyển dụng làm cho muốn hôn mê, không tìm được đường ra.
Trước tiên vẫn nên suy nghĩ xem trưa nay nấu món gì cho bạn trai ăn.
Nhưng thật là trùng hợp.
Hàng Tuyên từ trong siêu thị đi ra, đầu óc đang nghĩ “Hay là làm nhân viên đi”, đã bị một cánh tay kéo lại.
Là bác gái gặp trên tàu lửa.
Người phụ nữ này có vẻ đang rất vui, nói chuyện được vài câu, sau khi biết Hàng Tuyên ở gần đây mắt liền phát sáng, liền hỏi Hàng Tuyên có bằng lòng dạy học cho con gái bà ấy không.
“Không tốn nhiều thời gian của con đâu, con bé đang học lớp 11, hầu hết thời gian đều là ở trường học, chỉ cần buổi tối con bé hết tiết học về nhà, con liền tới dạy một hai tiếng, chủ nhật thì dạy nửa buổi, con xem có được không?”
Hàng Tuyên thụ sủng nhược kinh.
Bà tiếp tục cố gắng, “Con bé nhà dì rất thích con, đương nhiên dì cũng thích, hôm đó con giảng bài cho nó, dì nhìn rất lâu, con chỉ cần giảng một cái nó đã hiểu ngay, rất tốt. Con bé rất giỏi toán, nhưng môn này tốn sức, dì rất sốt ruột.”
Hàng Tuyên thật sự động tâm, cậu do dự, “Dì đừng gấp, con…”
Người phụ nữ xua tay, “Dì đã thử tìm gia sư rồi, liền lấy theo giá trị trường, ba trăm tệ một giờ, một tuần trả tiền một lần, thế nào?”
Hàng Tuyên yên lặng tính tính, cậu động tâm xém chút nữa đã nói đồng ý.
Cậu để lại cho bà số điện thoại, nói chiều nay sẽ cho bà câu trả lời.
Hàng Tuyên kích động không chịu được, dọc đường đều ngâm nga bài hát, lúc xắt rau cũng ngâm nga.
Cậu nóng lòng muốn gặp Trì Uyên, muốn kể chuyện tốt này cho anh nghe.
===================
**Nghỉ dịch chứ deadline vẫn dí ầm ầm:((
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.