Cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt.
Hàng Tuyên hoàn toàn bị Trì Uyên ôm trong lòng.
Hai người vắt vẻo bên bục cửa sổ, sau lưng Trì Uyên dựa vào một cái gối tựa người bên cửa sổ, trước ngực là khuôn mặt nhỏ nhắn sưng tấy của Hàng Tuyên.
Hàng Tuyên vẫn còn đang thút thít, khóc liên tục không ngừng.
“Em… Có phải bây giờ em, rất, bây giờ rất xấu?”
Trì Uyên hôn lên đỉnh đầu cậu, khẽ cười nói, “Đúng vậy, rất rất xấu, tôi có thể nhớ cả đời.”
Hàng Tuyên “Ô” một tiếng liền vùi mặt vào vạt áo Trì Uyên, không cho anh nhìn nữa.
Trì Uyên luồn tay vào tóc cậu, gãi gãi sau ót, hỏi, “Còn có ý nghĩ thanh thanh bạch bạch không?”
Hàng Tuyên uể oải lắc đầu.
Trì Uyên lại hỏi, “Đút em ăn ba cái nguyên tiêu là đã theo đuổi được em? Hửm?”
Hàng Tuyên khựng người, chậm rãi gật gật đầu.
“Còn giấu tôi chuyện gì nữa không?” Trì Uyên cười rộ lên, “Em có rất nhiều tâm tư, hôm nay tôi sẽ giải thích rõ ràng cho em.”
Hàng Tuyên vội vàng lắc đầu.
Trì Uyên xoa tóc cậu, “Vẫn còn sụt sịt sao?”
Lúc này Hàng Tuyên mới ngẩng mặt lên, khuôn mặt cọ vào quần áo bằng nhung mềm mại nên rất thoải mái.
Mí mặt cậu sưng vù không mở to được, đành phải ngẩng đầu cẩn thận nhìn Trì Uyên, lẩm bẩm nói, “Em còn giấu một chuyện…”
Trì Uyên bật cười, “A? Vừa rồi là ai mới lắc đầu?”
Hàng Tuyên lấy lòng mà dụi dụi vào ngực anh, “Em… Em đau lòng, thịt lợn ba chỉ nhập khẩu từ Úc đắt như vậy… Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-la-cua-anh/1348093/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.