Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm qua Diên Lan vẫn còn nắng chói chang, mà nay đã bắt đầu đổ mưa.
Lúc vừa xuống máy bay trời vẫn còn mưa phùn, cho tới khi lên taxi về nhà, đã mưa như trút nước.
Cảm giác nôn nao khó chịu vì rượu của Hàng Tuyên đã giảm đi rất nhiều, có lẽ nhờ giấc ngủ ngắn trên máy bay.
Cậu lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
“Em có thể hiểu Thần Thần một chút.”
Ở một nơi thuộc về chính mình, bản thân quen thuộc như vậy nên ước chừng có thể trào ra cảm giác “Tự tin”.
Trì Uyên “Hửm?” Nói, “Hiểu cái gì?”
Hỏi một đằng Hàng Tuyên trả lời một nẻo, xoay đầu nhìn anh, “Hôm qua có phải em nói bậy về Thần Thần rất nhiều không? Còn có mẹ nữa?”
Trì Uyên cong nhẹ môi, “Không có, cái đó không phải là nói bậy.”
Hàng Tuyên lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chính là nói bậy, em đã giữ trong lòng lâu như vậy, nhất định sẽ nhờ rượu mà nói ra hết.”
“Không phải, không phải nói bậy.” Trì Uyên an ủi nói, “Đó là do em thiệt thòi.”
Hàng Tuyên im lặng.
Trì Uyên thở dài, “Cũng may là tôi, nếu không thì em trút nỗi ấm ức này cho ai nghe?”
Về đến nhà.
Hàng Tuyên muốn dính vào Trì Uyên một chút.
Từ hôm qua tới nay lăn lộn như vậy, hai người thay phiên nhau tắm rửa.
Hàng Tuyên đứng dưới vòi sen ngơ ngác cả nửa ngày, hơi nóng làm cậu muốn hấp hối, nhưng chính là không nghĩ ra được cái cớ gì hay để được dính anh.
Trì Uyên gõ gõ nhẹ cửa phòng tắm, “Nhị Tuyên.”
Hàng Tuyên hoảng sợ, “Dạ? Làm sao vậy?”
Trì Uyên nói, “Em tắm lâu quá sẽ bị nhức đầu, nên đi ra rồi.”
Hàng Tuyên lập tức tắt vòi sen, “Em ra liền.”
Lý do thì vẫn chưa nghĩ ra, Trì Uyên đều sắp tắm xong rồi, mà vẫn chưa thể nghĩ ra được cái cớ nào hay.
Hàng Tuyên khóc thầm, cuối đầu ngồi ở một góc sô pha nghịch điện thoại.
Đột nhiên, màn hình hiện lên thông báo có cuộc gọi đến, là Hàng Thần.
Hàng Tuyên bấm nghe, xỏ dép lê đi vào phòng ngủ phụ, đứng trước cửa sổ nghe Hàng Thần nói.
Bục ngồi bên cửa sổ được lót thảm nhung, còn có hai ba cái gối ôm hình vuông, trên tấm thảm là quyển sách Hàng Tuyên đang đọc dang dở.
Ngoài cửa sổ mưa to ào ào, bên trong lại ấm áp vô cùng.
Chắc là Hàng Thần đang nói về laptop Trì Uyên mua dùng tốt cỡ nào, nhưng Hàng Tuyên không thể tập trung nghe.
Cậu nhìn ngoài cửa sổ như lạc vào cõi tiên, tâm trí bị mưa cuốn trôi.
Hàng Thần hôi lâu không nghe anh trai đáp lời, nghi hoặc nói, “Anh ơi? Đâu rồi?”
Một bàn tay vươn ra từ phía sau, nắm lấy eo Hàng Tuyên, ôm Hàng Tuyên vào trong lòng.
Trì Uyên cầm lấy điện thoại trên tay cậu, nghe thấy Hàng Thần còn “Alo alo” thúc giục, liền đáp, “Còn việc gì không?”
Hàng Thần chớp mắt một cái, mới nói, “Anh?”
Trì Uyên ôm chặt Hàng Tuyên, không cho cậu lộn xộn, tựa cằm vào mái tóc bồng bềnh thơm tho vừa mới sấy của cậu.
Trì Uyên còn phải ứng phó với Hàng Thần, “Là tôi.”
Hàng Thần vội vàng nói cảm ơn, “Laptop dùng rất tốt.”
Trì Uyên nhẹ nhàng cười nói, “Dùng tốt là được, còn việc gì không?”
Cúp cuộc gọi, ném điện thoại vào thảm nhung sang trọng.
Hàng Tuyên không dám thả lỏng, run rẩy toàn thân, tâm trí như lạc vào cõi tiên kia của cậu đều đã quay trở lại, kẹt trong lòng anh, làm cậu hỗn loạn không biết làm sao.
Trì Uyên nghiêng đầu, hôn lên môi cậu, “Nhị Tuyên.”
Hàng Tuyên ngơ ngác lại nhẹ nhàng trả lời, “Dạ.”
Trì Uyên mỉm cười, giọng điệu mang theo ý cười, “Không hỏi xem tại sao tôi kêu em là ‘ Nhị Tuyên ’?”
Não Hàng Tuyên đã đình chỉ suy nghĩ, được anh ôm sát vào lòng lại còn được hôn môi khiến cậu lâng lâng như trên mây.
Trì Uyên tự hỏi tự trả lời, “Bởi vì em nhị a, vừa ngốc vừa nhị, còn dễ bắt nạt.”
Hàng Tuyên sắp không chịu nổi, giọng nói run run, “Trì Uyên, em… Em…”
Trì Uyên rốt cuộc cũng buông tha, xoay cậu lại, bế ngồi lên bục cửa sổ.
Khóe mắt Hàng Tuyên đỏ hoe, đôi mắt sưng tấy còn chưa giảm trông như hai quả anh đào.
Trì Uyên cưng chiều vuốt má, hỏi, “Có phải em chuẩn bị tìm công việc không?”
Hàng Tuyên gật gật đầu, nói nhỏ, “Sao anh biết?”
Trì Uyên cười cười, “Tìm được công việc, nỗ lực kiếm tiền, sau đó trả hết số tiền mà em nợ tôi, bản thân không còn nợ nần mới tỏ tình với tôi?”
Hàng Tuyên không nói nên lời, nước mắt trào ra.
Trì Uyên chịu thua.
Anh đưa tay lên lau mặt cho cậu.
“Khóc cái gì, chuyện vui như vậy sao lại khóc, nếu mà tôi từ chối em, chẳng phải em muốn…”
Lời còn chưa kịp nói xong, Hàng Tuyên đã khóc không ngừng, cái mũi giật giật, môi cắn chặt cũng không kìm chế được tiếng nức nở.
Trì Uyên bật cười, “Mai mốt tôi mà có bắt nạt em, em liền khóc như vậy, tôi nhất định không thể tiếp tục nữa.”
Hàng Tuyên ghét bỏ chính mình, ngón tay siết chặt tấm thảm.
Trì Uyên ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lưng cho cậu.
“Còn nhớ lần đầu tiên em tới văn phòng của tôi, trên bàn có rất nhiều quà tặng dịp Lễ Tình Nhân?”
Hàng Tuyên phát ra giọng mũi trầm “Dạ” một tiếng.
“Còn nhớ lúc đó tôi nói, đã tự tặng quà cho mình dịp Lễ Tình Nhân năm nay không?”
Hàng Tuyên lại “Dạ” một tiếng.
Trì Uyên cười nói, “Sao em không hỏi tôi tự tặng quà gì?”
Hàng Tuyên bị buông ra, tay nắm góc áo của Trì Uyên không muốn buông ra.
“Anh… Anh tốt như vậy, tự tặng quà cho mình, em hỏi nhiều như vậy làm gì nha…”
Trì Uyên bắt được tay Hàng Tuyên nắm trong lòng bàn tay, xoa nhẹ lại xoa.
“Lúc tôi rời quê sau khi hết Tết, tâm trạng đặc biệt tệ, có một người khiến tôi canh cánh trong lòng, lo lắng rằng em ấy không chịu nấu nước ấm, cho tay trực tiếp vào nước giếng, ngay cả cổ tay đều đỏ bừng vì lạnh.”
“Có khi gà còn chưa gáy đã bò dậy, mặc một cái quần bông ngắn cũn cỡn và một cái áo khoác bông cũ, vất vả nấu bữa sáng, còn bị cha tôi kén cá chọn canh.”
“Tôi cũng là một tên khốn, cùng cha cãi nhau còn giận chó đánh mèo lên em ấy.”
“Bất quá em ấy cũng gạt tôi, nói ‘ mắt không thấy tâm mới có thể không phiền ’, nhưng ngày nào tôi cũng phiền, làm cái gì cũng phiền lòng nóng nảy, làm cho nhân viên vừa đi làm lại sau dịp Tết sợ chết khiếp, tưởng rằng công ty sắp phá sản.”
Nước mắt Hàng Tuyên tuôn rơi, đã không còn thấy được Trì Uyên ở trước mặt nữa.
Trì Uyên kiên nhẫn giúp cậu lau mặt hết lần này tới lần khác.
“Thư Ưu là thần trợ công, nếu không thì có khả năng tôi còn chấp mê bất ngộ* rất lâu.”
*執迷不悟 – Cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi.
“Tôi chạy đến sân bay, tàu hỏa chuyển sang xe buýt, xe máy, mông không còn cảm giác, lúc nằm trên xe bò, tôi liền suy nghĩ xem Nhị Tuyên của chúng ta mặc quần áo đẹp nào, tôi phải mua cho em ấy một tủ quần áo mới, dẫn em ấy tới nơi tôi đang sống, sau đó tìm thấy được cuộc sống mà em ấy muốn.”
“Cuối cùng sau mấy km đường núi, suốt một đường tôi đều tự chửi mình, tôi vất vả ngàn dặm xa xôi, lao lực cực khổ lăn lộn như vậy, tại sao bản thân lại nhất quyết muốn đưa người đi?”
Trì Uyên dừng một chút, vô cùng dịu dàng, “Không phải làm ra vẻ nhưng em chính là quà Lễ Tình Nhân của tôi.”
Hàng Tuyên khóc nước mũi đều chảy ra.
Trì Uyên không chút ghét bỏ nào, như cũ vẫn lấy tay áo lau cho cậu.
“Tối hôm qua em mượn rượu tỏ tình, không tính, dù sao em cũng không nhớ rõ. Bây giờ là tôi tỏ tình.”
Trì Uyên ôm khuôn mặt ướt nhẹp của Hàng Tuyên, “Bảo bối à, tôi thích em, tôi rất rất thích em, chúng ta ở bên nhau, được chứ?”
===================Bục ngồi bên của sổ
Dạng vầy nè, mà thay bằng thảm nhung thôi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.