Hàng Tuyên mông lung.
Cậu đứng trước bồn rửa tay trong phòng tắm, ngơ ngác nhìn chằm chằm mình trong gương.
Tóc tai bù xù, khuôn mặt ửng đỏ sưng vù.
Ửng đỏ còn có thể lý giải được, lúc vừa tỉnh cậu nhìn thấy mình được Trì Uyên ôm trong lòng, toàn thân ngoại trừ quần lót ra, còn lại đều trơn bóng.
Đầu óc khiếp sợ chưa phản ứng kịp, khuôn mặt đã tự động bốc cháy đến nhiệt độ siêu siêu cao.
Còn… Tại sao lại sưng vù?
Đôi mắt cũng sưng to như hai quả óc chó.
Hàng Tuyên lẩm bẩm, “Mình… sao vậy? Chắc là không, không có khóc đi?”
Vòi nước chảy ra nước lạnh băng.
Hàng Tuyên hất nước lên mặt, chẳng những không dễ chịu thêm được chút nào, mà ngược lại càng nặng đầu hơn.
Trì Uyên đi tới, dựa vào khung cửa, vẻ mặt sung sướng.
Hàng Tuyên thấy anh đã quần áo chỉnh tề, bỗng nhiên “A” một tiếng, “Máy bay! Máy bay mấy giờ bay?”
Trì Uyên bật cười, “Trước tiên khoan nhắc tới chuyện máy bay, em nói coi mình nhớ được chuyện gì? Hửm?”
Hàng Tuyên cắn môi, lại vỗ mặt bằng nước lạnh, ảo não không thôi.
“Em… Em nhớ rõ là chúng ta đã đưa Thần Thần về trường học, sau đó, trên đường về khách sạn đã ăn BBQ.”
“Ừ, sau đó thì sao? Chuyện phát sinh sau đó mới là trọng điểm.”
Hàng Tuyên cúi đầu, vẻ mặt tuyệt vọng.
“Em… Em nhớ, nhớ rõ BBQ ăn rất ngon.”
Trong lòng Trì Uyên cảm thán “Đúng là ngu ngốc”, nói, “Đồ nướng ăn ngon, rượu uống ngon không?”
Hàng Tuyên chết lặng, xấu hổ cùng giận dữ muốn chết.
Cậu dùng khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-la-cua-anh/1348091/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.