Hàng Tuyên mông lung. Cậu đứng trước bồn rửa tay trong phòng tắm, ngơ ngác nhìn chằm chằm mình trong gương. Tóc tai bù xù, khuôn mặt ửng đỏ sưng vù. Ửng đỏ còn có thể lý giải được, lúc vừa tỉnh cậu nhìn thấy mình được Trì Uyên ôm trong lòng, toàn thân ngoại trừ quần lót ra, còn lại đều trơn bóng. Đầu óc khiếp sợ chưa phản ứng kịp, khuôn mặt đã tự động bốc cháy đến nhiệt độ siêu siêu cao. Còn… Tại sao lại sưng vù? Đôi mắt cũng sưng to như hai quả óc chó. Hàng Tuyên lẩm bẩm, “Mình… sao vậy? Chắc là không, không có khóc đi?” Vòi nước chảy ra nước lạnh băng. Hàng Tuyên hất nước lên mặt, chẳng những không dễ chịu thêm được chút nào, mà ngược lại càng nặng đầu hơn. Trì Uyên đi tới, dựa vào khung cửa, vẻ mặt sung sướng. Hàng Tuyên thấy anh đã quần áo chỉnh tề, bỗng nhiên “A” một tiếng, “Máy bay! Máy bay mấy giờ bay?” Trì Uyên bật cười, “Trước tiên khoan nhắc tới chuyện máy bay, em nói coi mình nhớ được chuyện gì? Hửm?” Hàng Tuyên cắn môi, lại vỗ mặt bằng nước lạnh, ảo não không thôi. “Em… Em nhớ rõ là chúng ta đã đưa Thần Thần về trường học, sau đó, trên đường về khách sạn đã ăn BBQ.” “Ừ, sau đó thì sao? Chuyện phát sinh sau đó mới là trọng điểm.” Hàng Tuyên cúi đầu, vẻ mặt tuyệt vọng. “Em… Em nhớ, nhớ rõ BBQ ăn rất ngon.” Trong lòng Trì Uyên cảm thán “Đúng là ngu ngốc”, nói, “Đồ nướng ăn ngon, rượu uống ngon không?” Hàng Tuyên chết lặng, xấu hổ cùng giận dữ muốn chết. Cậu dùng khăn lau lung tung trên mặt, giọng điệu vô cùng đau khổ, “Thực xin lỗi, sau khi em uống say… Rất phiền phức đúng không.” Hàng Tuyên nhớ rõ lúc cha cậu vừa đi, mẹ cậu ngày nào cũng say xỉn, mỗi khi uống tới bất tỉnh nhân sự đều là cậu chăm sóc, rất khó chịu, phiền phức, nhưng lại không còn cách nào khác. Hàng Tuyên nhìn lén Trì Uyên một cái, rất vừa vặn bị anh phát hiện, khuôn mặt càng đỏ, khẩn trương đến mức sắp ù tai. Trì Uyên thở dài lắc đầu, xoay người ra ngoài. “Mau mang giày mặc áo khoác, xuống ăn một chút gì đi để còn phải ra sân bay.” Hàng Tuyên giống như được lệnh đặc xá, vội vàng hành động, quàng khăn, mặc áo khoác, lại ngồi xổm trên đất mang đôi giày mà cậu thích nhất. Cả người sắp bị ánh nhìn đăm đăm kia thiêu cháy. Hàng Tuyên tự mình xử lý tốt, tim đập loạn xạ trước ánh nhìn của Trì Uyên, không dám đối diện với anh. “Tối hôm qua, em có nói lung tung loạn xạ mê sảng không? Hay là, có quậy phá làm phiền anh không?” Trì Uyên nghiền ngẫm đỉnh đầu rối loạn nhìn có chút ngốc của cậu, hù dọa, “Có nha, giống như đậu que vậy, quậy phá không ngừng luôn.” Mặt Hàng Tuyên trông rất thảm thương, nhưng lại không dám hỏi anh cậu đã nói lung tung cái gì, quậy phá như thế nào, sợ phải nghe một đáp án kinh khủng nào đó từ Trì Uyên. Hàng Tuyên lại xin lỗi, “Thực xin lỗi, sau này em sẽ không uống rượu nữa.” Trì Uyên xoa nhẹ cậu một phen, “Em hứa?” Hàng Tuyên gật đầu lấy lòng anh, “Em hứa!” Trì Uyên mỉm cười, nhưng giọng điệu lại rất hung dữ, “Còn dám uống rượu, em thử xem.” Hàng Tuyên bị dọa sợ nổi cả da gà. Khách sạn có một nhà ăn. Hàng Tuyên say rượu cả người không có chỗ nào thoải mái, uể oải ngã người trên ghế sô pha. Trì Uyên đi đến quầy mua sữa nóng cho cậu. Hàng Tuyên liều mạng lục lại kí ức tối hôm qua, ngoại trừ BBQ ngon thì cái gì cũng không nhớ nổi. Hàng Tuyên vùi mặt vào khăn quàng cổ, không tiếng động kêu rên. Ngay sau đó cậu lại ngửi thấy một mùi rất khó chịu, mặc dù mùi đó rất nhẹ. Nôn mửa. Trong đầu Hàng Tuyên chỉ còn hai chữ to đùng kia. Trì Uyên bưng một ly sữa bò nóng trở lại, “Em uống từ từ thôi, còn hơi nóng.” Món ăn cũng đều là món thanh đạm. Miệng nhỏ Hàng Tuyên nhấm nháp sữa bò, trên môi dính một vòng trắng trắng. Cậu vẫn không nhịn được, hỏi, “Trì Uyên, em… Hôm qua em nôn, nôn ở đâu?” Trì Uyên múc cháo rau, thổi thổi, đưa lên miệng cậu, “Há miệng, ăn xong sẽ nói cho em biết.” Trước mặt nhiều người như vậy, đút ăn gì đó. Hàng Tuyên cố nén thẹn thùng, ngoan ngoãn há miệng ăn hết. Trì Uyên nói, “Nôn ở rừng cây thấp trong công viên, sao vậy? Nhớ được chuyện gì hả?” Hàng Tuyên lắc đầu, “Vậy là tốt rồi, em sợ mình nôn trong lều, muốn… Còn muốn chết nữa.” Trì Uyên cười nói, “Lúc ở trong lều em say đến nỗi không nhận ra tôi nữa, tôi sợ đến mức phải vội vàng cõng em về khách sạn.” Khuôn mặt Hàng Tuyên vì xấu hổ mà đỏ rực, lại ăn thêm một muỗng cháo đưa tới. Trì Uyên cõng cậu, bản thân lại một chút cũng không nhớ được! Có nên tự mình kiểm điểm năm nghìn chữ! Trì Uyên lại nói, “Em có biết sau khi nôn xong, lại nháo ra việc vinh quang gì không?” Hàng Tuyên nhìn anh cầu xin, “Anh để… Để cho em vĩnh viễn cũng không biết đi.” “Vĩnh viễn” này chỉ kéo dài được mười tiếng. Hàng Tuyên ngồi dựa bên cửa sổ, lúc này máy bay đã đến độ cao an toàn. Cậu nhìn trời xanh biển mây, còn có ánh nắng vàng, đẹp không sao tả xiết. Trì Uyên xin tiếp viên hàng không một ly nước ấm, mở bọc mật ong nhỏ đã đặt mua trước, đưa cho Hàng Tuyên. “Giải rượu, như vậy sẽ thoải mái hơn. Hy vọng sau khi em uống xong có thể nhớ ra được gì đó.” Vị đầu rất ngọt ngào, Hàng Tuyên chậm rãi nhấm, nhấm mấy ngụm lại phá vỡ định nghĩa của từ “Vĩnh viễn”. “Hay là nói cho em biết đi, em… Em nháo ra sự tích vinh quang gì?” Trì Uyên cười rộ lên, “Tôi chỉ sợ khi nói xong, em thẹn quá thành giận muốn nhảy máy bay.” Hàng Tuyên lập tức dao động, lắc lắc, ổn định lại, nhìn Trì Uyên kiên định. “Thấy gần đến khách sạn, em càng muốn đi tiểu, tôi khuyên cỡ nào em cũng đều không nghe, tôi đành phải đem em trốn sau cây lớn.” Hàng Tuyên sửng sốt. “Một tay em giữ chặt lấy tôi, một tay khác cũng không nhanh nhẹn, đào nửa ngày cũng không ra, xin tôi cứu mạng, tôi có thể làm sao bây giờ, tôi cũng rất tuyệt vọng a, lỡ làm người tốt phải làm tới cùng, tôi không chỉ muốn ôm em, tôi còn muốn giúp em.” Hàng Tuyên cũng tuyệt vọng. “Hừ, em dựa vào người tôi tiểu vui sướng, không quan tâm mình đang làm cái gì tiểu một nửa đã ngủ rồi.” Hàng Tuyên mới nhận ra rằng đằng sau tuyệt vọng còn có tuyệt vọng hơn. “Tôi làm người tốt đến cùng, giúp em…” Hàng Tuyên nắm lấy tay áo Trì Uyên, “Đừng, đừng nói nữa!” Trì Uyên rất sung sướng, nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng của cậu, quyết tâm muốn bắt nạt người ta tới lúc về nhà. “Hay là tôi giúp em nhớ lại chuyện hôm qua đi phía trước phía sau đều kể lại, còn có nhiều chuyện xuất sắc hơn nữa.” Hàng Tuyên một câu cũng không dám nghe nữa. Vốn dĩ cậu nghĩ mình có mở miệng tỏ tình hay không? Nhưng mà… Chuyện này cũng không ổn tí nào! Nếu mà thật sự đi tỏ tình, bản thân mình lại tệ như vậy, chỉ sợ Trì Uyên từ chối còn không kịp? Hàng Tuyên khóc thương cho chính mình. Trì Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ như đang khóc tang của cậu, lại bắt đầu đau lòng. Cũng không nghĩ là cậu dễ bị bắt nạt như vậy. “Không chọc em nữa.” Trì Uyên xoa xoa tóc Hàng Tuyên, lại để cậu gục đầu lên vai mình, “Thực sự rất đáng yêu, em uống say không nói lung tung cũng không quậy phá, toàn bộ đều là ‘ tôi muốn tìm Trì Uyên ’.” Hàng Tuyên cảm thấy ngượng “A” một tiếng, nhắm mắt lại, lại dụi người vào Trì Uyên. “Nhưng em vẫn nên suy nghĩ đi, báo đáp đại ân đại đức của anh như thế nào khi mà hôm qua không chụp hình em.” Hàng Tuyên buông hết sức lực, hoàn toàn rúc vào hõm vai Trì Uyên. Thoải mái một giây đồng hồ quên đi cảm giác bị khi dễ. Hàng Tuyên không muốn nghĩ ngợi gì nữa, tối hôm qua cậu quên mất nhiều chuyện như vậy, ít nhất cảm giác thân mật hiện tại cậu phải nhớ kỹ. Cậu lẩm bẩm nói, “Anh muốn em trả ơn như thế nào cũng được, toàn bộ đều nghe theo anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]