Lục Nhung dùng sức đẩy Cố Kiêu ra, đứng lên.
Cố Kiêu còn chưa tỉnh rượu, lười biếng nằm trên ghế đá, ngửa đầu nhìn bầu trời ẩn hiện ánh sao.
Đèn rất sáng, mà sao thì rất mờ.
Cố Kiêu hỏi “Vì sao thầy đồng ý đến đón tôi?”
Lục Nhung sửng sốt, nói “Cậu, cậu là học sinh của tôi.” Cậu hơi mím môi “Cậu cũng chưa, chưa trưởng thành.”
Cố Kiêu lấy tay che mắt mình.
“Vì, vì sao cậu lại uống rượu?” Lục Nhung không nhịn được, hỏi.
“Liên quan gì tới thầy?” Cố Kiêu đáp “Đến hôn thầy còn không cho tôi hôn.”
“Tôi, tôi.. Cậu, cậu là học sinh của tôi!”
“Haiz, học sinh cái gì? Nếu không phải muốn làm thầy, còn lâu tôi mới đến cái lớp bồi dưỡng rách nát đó.” Cố Kiêu cười khẩy.
Lục Nhung tức đến đỏ mặt.
Cậu nói “Cậu, cậu mau gọi điện cho người đến đón mình đi.”
“Tôi không gọi đấy, tôi thích ngủ ở đây đấy, thầy biến đi.”
Lục Nhung giơ tay lấy điện thoại của Cố Kiêu.
Cố Kiêu giữ chặt tay Lục Nhung “Đến cha mẹ tôi còn không quan tâm tôi, thầy quan tâm tôi làm gì?”
Lục Nhung ngừng lại.
“Thầy đúng là kì lạ.” Cố Kiêu mở mắt, quay đầu nhìn Lục Nhung “Rõ ràng nhát gan như vậy, sao dám đến một mình thế? Có tin tôi cưỡng gian thầy không?”
“Không, không tin.” Lục Nhung nói.
“…”
“Mau gọi người tới đón, đón cậu đi.” Lục Nhung giục.
“Thầy ngồi với tôi mười phút, ngồi với tôi mười phút thôi, tôi sẽ gọi người đến đón.” Cố Kiêu lung lay ngồi dậy, chừa chỗ cho Lục Nhung.
Lục Nhung hơi do dự rồi ngồi xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-thich-anh-anh-anh/145881/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.