Khương Thiệu giống như biến mất khỏi cuộc sống của Lục Nhung.
Sau khi Ngưu Cảm Đương về nước, cậu ta mang cho Lục Nhung một đống vỏ sò màu sắc sặc sỡ, hình dáng đa dạng.
“Lúc nào rảnh cậu cũng nên ra ngoài tham quan đi.” Ngưu Cảm Đương khuyên răn “Nếu không dám đi một mình thì lần sau đi, tôi tiện dắt cậu theo luôn.”
Lục Nhung gật đầu.
Đoạn thời gian sau đó, ngoại trừ đến lớp bồi dưỡng, Lục Nhung hầu như không ra ngoài.
Cố Kiêu yên phận hơn rất nhiều. Lần nào đến lớp bồi dưỡng cũng đều nghiêm túc vẽ tranh.
Lục Nhung thấy cậu ta càng vẽ càng lên tay.
Lục Nhung kết thúc lớp bồi dưỡng, quay về nhà.
Cậu mở máy tính lên, tìm chương trình tổng hợp về Khương Thiệu.
Do mấy hôm trước, cậu thử xin vào nhóm fans chính thức của Khương Thiệu, muốn thông qua cách này hiểu hơn về anh.
Kết quả, người quản lí gửi lại cho cậu một mặt các câu hỏi, yêu cầu cậu trả lời.
Đương nhiên là điểm vô cùng thê thảm.
Đến cả sinh nhật anh, Lục Nhung cũng vừa mới tra được, thì lấy đâu ra khả năng mà trả lời mấy câu hỏi như Khương Thiệu cười với ai nhiều nhất, ở tập nào, phim nào?
Khương Thiệu trên ti vi rất hay cười.
Lục Nhung ấn dừng cảnh Khương Thiệu cười, móc giấy bút ra ghi lại.
Cười với bạn diễn nam A.
Lục Nhung tiện tay vẽ thêm dáng cười của Khương Thiệu lên bên cạnh.
Cậu vẽ rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy như có gì đó không giống với kí ức. Nhìn đi nhìn lại, vẻ tươi cười của Khương Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-thich-anh-anh-anh/145880/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.