Sáng hôm sau, Lục Nhung tỉnh lại, máy quay và Khương Thiệu đều đã biến mất.
Tất cả chuyện tối qua giống như một giấc mơ.
Lục Nhung cảm thấy mọi thứ đều phát triển theo hướng tệ hại.
Hình như là từ khi cậu biết được bí mật của Khương Thiệu, muốn dùng hết dũng khí của mình để kết thúc mối quan hệ của bọn họ…
Lục Nhung có chút khó chịu.
Cậu hối hận, hối hận vì bốn năm trước đã nói ra câu nói bao dưỡng Khương Thiệu kia. Đáng ra, cậu nên nói thẳng cho Khương Thiệu biết, cậu thích nghe Khương Ân đàn, có thể cho Khương Ân mượn tiền chữa bệnh. Nếu nói vậy, thì Khương Thiệu đã không ghét cậu. Quan hệ giữa bọn họ cũng không biến thành như bây giờ. Mà cậu, cũng sẽ không trở thành vật cản trên con đường theo đuổi người trong lòng của Khương Thiệu.
Lục Nhung nhìn đồng hồ, ăn lung tung ít bánh mì rồi ra khỏi nhà.
Lúc cậu đến khu vui chơi mới tám giờ bốn mươi. Cuối xuân nên thời tiết không lạnh cũng không nóng, trời nhiều mây, mặt trời không quá lớn, có gió thổi man mát, rất dễ chịu.
Lục Nhung xếp hàng mua hai vé.
Cố Kiêu đến sớm mười phút, nhìn thấy Lục Nhung đang mua vé. Cậu ta nhìn cần cổ trắng nõn của Lục Nhung, nói “Tới sớm vậy.”
Lục Nhung đưa vé cho cậu ta “Sinh nhật vui vẻ! Tôi, tôi không biết chuẩn bị quà gì. Tôi, tôi mời cậu chơi vậy.”
“Chơi gì cũng được chứ?” Ánh mắt của Cố Kiêu lưu luyến mãi ở vết đỏ dưới tai Lục Nhung.
Vốn dĩ nhìn Lục Nhung thuần khiết như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-thich-anh-anh-anh/145876/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.