Lục Nhung về đến nhà, sắc trời đã hơi đổi sang màu đen.
Lục Nhung nương theo ánh đèn trong hành lang để bật đèn phòng khách lên.
Kết quả, cậu nhìn thấy một người đang ngủ trên sofa.
Lục Nhung hoảng sợ.
Đợi khi thấy rõ là Khương Thiệu, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, thay dép đi vào.
Khương Thiệu hình như rất mệt.
Anh ngủ rất say.
Lục Nhung nhớ lại lời Khương Thiệu nói hôm đó. Anh nói, anh đã không còn là ngôi sao hạng bét nữa, còn bận rộn như thế làm gì.
Lục Nhung lại nhớ tối nào đó Khương Thiệu uống say.
Tối đó, Khương Thiệu nói, anh muốn đứng ở nơi bắt mắt nhất, để người kia không thể quên đi sự hiện hữu của anh.
Khương Thiệu ôm cậu gọi ra một cái tên.
Lục Nhung liền biết bí mật của Khương Thiệu.
Lục Nhung biết vì sao Khương Thiệu rõ ràng ghét cậu như vậy nhưng vẫn chấp nhận để cậu bao dưỡng.
Không chỉ để chữa bệnh cho Khương Ân.
Khương Thiệu và cậu, trong lòng đều có một người muốn thích nhưng không thể thích.
Lục Nhung nắm tay Khương Thiệu.
“Xin, xin, xin lỗi.”
Anh, anh vẫn luôn không biết.
Cậu cảm thấy, cảm thấy Khương Thiệu rất mạnh mẽ, vĩnh viễn sẽ không bị tổn thương. Không ngờ, Khương Thiệu cũng sẽ có tâm trạng buồn bã và khát vọng ẩn sâu như vậy.
Khát vọng đi đến nơi càng cao hơn.
Khát vọng có thể sánh vai bên người tốt nhất, dắt tay nhau đến cuối đời.
Mũi Lục Nhung cay cay, nỗ lực đỡ Khương Thiệu về giường nằm, nhưng đỡ thế nào cũng không lay chuyển được Khương Thiệu.
Viền mắt Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-thich-anh-anh-anh/145875/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.