*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Min
Trong phòng, mười mấy nam sinh đang giành giật nhau cái mic, tiếng ca quỷ gào sói thét ầm ĩ hỗn loạn.
Chu Thường Diệp dựa vào gần cửa chơi điện thoại, thấy cửa phòng bị đẩy ra, một người đi vào.
“Ôi chao! Vừa nãy em đi đâu thế?” Cậu ta liếc mắt thấy Tư Dao đeo ba lô, “Anh còn tưởng em đi về luôn rồi cơ.”
Bị chặn đường, không về được.
Lại nhớ đến cảnh tượng ban nãy, cảm xúc của Tư Dao càng thêm mệt mỏi, tìm một chỗ ngồi xuống. Nhất thời không muốn để ý đến ai khác.
“Đàn em, hát không?”
Cô lắc đầu, “Em không, không biết hát.”
“Ha ha ha ha không sao đâu, đừng căng thẳng chứ…”
“Trần Phàn, cậu mau đưa mic cho em ấy đi, mẹ nó đừng có gào nữa, nhường cho em út chút đi.”
Bọn họ nghĩ cô nói thế này là vì căng thẳng.
Tư Dao ngậm miệng không hé răng, yên lặng lắc đầu. Nhưng trong đầu, làn đạn đã hùng hổ nhảy lên cả trăm từ, phiền phức.
Vừa định tìm một lý do đi vệ sinh, cửa lại bị đẩy ra.
“— Thần Giản!”
Cô lập tức ngẩng đầu lên.
Giản Ngôn Từ đeo ba lô, vừa vào cửa đã kéo bầu không khí náo loạn hẳn lên.
“Đù, Địa Trung Hải trâu thế, giữ cậu lâu vậy.”
“Phạt rượu, phạt rượu!”
“Chắc rồi! Tôi đi gọi người…”
Các nam sinh cấp ba bắt đầu ầm ĩ đòi lên rượu. Giản Ngôn Từ tiện tay thả ba lô xuống, giương mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-ghet-anh/903983/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.