*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Min
Hơi thở khẽ khàng của người ấy như chạm bên tai.
Hơn nửa đêm, Tư Dao ngay lập tức run lên vì sợ, nhất thời không được tự nhiên dịch điện thoại ra xa. Theo bản năng, xoa nhẹ bên lỗ tai.
Một hồi lâu sau cô mới trả lời: “… Ờm.”
“Đàn anh, anh,” Cô ngồi dậy khỏi giường, “Còn, còn có chuyện gì sao?”
Nào ngờ Giản Ngôn Từ lại hỏi: “Sao không tìm anh hỏi bài?”
Sợ quấy rầy anh ôn thi.
Lời đến bên môi, Tư Dao mím chặt môi, tùy tiện tìm một lý do: “Vì, vì tạm thời không, không có.”
Khựng lại, Giản Ngôn Từ mới cười: “Biết làm hết rồi ư?”
“… Đúng vậy.” Cô thẳng thắn như một tráng sĩ, “Cũng, cũng không khó.”
Bên kia lại là một hồi im lặng ngắn ngủi.
Tự mình cũng thấy lý do này có chút giả trân, Tư Dao căng thẳng muốn bổ sung một chút, chợt nghe đối phương cất lời.
“— Nhưng mà, anh lại có bài không biết.” Trong bóng đêm, Giản Ngôn Từ kiên nhẫn, hỏi thêm, “Muốn kiểm tra anh không?”
“…”
Tư Dao cuối cùng cũng phản ứng lại.
Người này không phải đang cho rằng…
Nửa đêm cô nhắn tin cho anh, là vì đi hỏi-đề bài-đấy chứ!
“…. Đàn đàn anh, chờ, chờ em chút.”
Tư Dao vừa cầm điện thoại đi xuống giường, tìm trên bàn học một đề bài ban nãy làm mãi vẫn chưa ra.
Cô lấy điện thoại ra, bật loa ngoài rồi mở QQ lên: “Em, em chụp cho anh.”
Giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-ghet-anh/903984/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.