Tử Khâm đang say giấc nồng thì bị tiếng chuông cửa inh ỏiđánh thức. Cô bực bội giơ tay lên khua khoắng xung quanh, cuối cùng cũng vớđược cái gối để bịt chặt lấy tai. Thế nhưng vẫn không ngăn được tiếng chuôngréo rắt.
“Á…”
Hạ Tử Khâm lớn tiếng gào lên rồi ngồi bật dậy, hai tay ômchặt lấy đầu, vò đầu bứt tai. Lúc này tiếng chuông cửa đã biến thành tiếng gõcửa, kèm theo đó là tiếng gọi của Vinh Phi Lân.
“Hạ Tử Khâm, mở cửa, mau mở cửa ra, anh mua bữa sáng đếnđây!”
Hạ Tử Khâm đột nhiên uể oải đổ vật xuống giường, chộp lấy cáigối tức tối cắn một miếng, trong đầu tưởng tượng ra cái gối đó chính là gã VinhPhi Lân đáng hận kia.
Bị gã lưu manh Vinh Phi Lân này đeo bám, Hạ Tử Khâm đến tậnngày hôm nay cũng vẫn không hiểu nổi sao gã ta mặt dày đến thế.
Xuất phát từ truyền thống tiết kiệm của gia đình, thế nên khibị Vinh Phi Lân ép phải mời cơm, Hạ Tử Khâm đành cắn răng mời anh ta về nhà làmtạm bữa cơm cho xong chuyện. Chẳng hiểu cái gã Phi Lân này ăn nhầm thuốc gì màkể từ hôm đó, ngày nào hắn cũng đến chỗ cô điểm danh, mới sáng ra đã xuất hiện,đến tận nửa đêm mới về. Chuyện này đối với một người ngủ ngày cày đêm như Hạ TửKhâm đúng là một nỗi đau khổ tột cùng.
Mái tóc như tổ quạ ở trên đầu, Hạ Tử Khâm lê bước ra mở cửa,cáu kỉnh nói:
“Vinh Phi Lân, anh rảnh rang đến thế sao. Anh coi nhà tôi làchỗ làm việc của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dong-y-goi-anh-la-chong/2296451/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.