Đặt điện thoại xuống, Tịch Mộ Thiên châm điếu thuốc rít mộthơi rồi từ từ nhả khói. Anh khẽ lắc đầu cười, khoảnh khắc ban nãy làm anh cóhơi chút hụt hẫng và thất vọng. Chẳng qua chỉ là một con nhóc con thôi, thế màkhiến cho anh nhớ nhung đến tận giờ!
“Tổng giám đốc, lão gia tỉnh lại rồi, mời anh qua bên đó ạ!”
Tịch Mộ Thiên dụi tắt điếu thuốc trên tay, quay người bướcđi.
Vinh Hồng Thịnh ngồi dựa lưng vào giường bệnh, nhìn anh conrể của mình bước vào, tâm trạng có hơi phức tạp. Hồi đầu ông và bố của Tịch MộThiên đấu đá nhau mất nửa đời người cũng khó mà phân định thắng thua, cho đếnkhi nhà họ Tịch xảy ra chuyện, ông Tịch rời bỏ trần thế, lúc này Vinh HồngThịnh mới phát hiện ra đấu đá nửa đời người chỉ là công cốc, nhắm mắt xuôi tayrồi, cái gì cũng chẳng thể mang theo.
Do đó ông không nghe theo lời khuyên thu mua Tịch Thị màngược lại, còn đem gả con gái lớn của mình là Vinh Phi Loan cho con trai độcnhất của nhà họ Tịch là Tịch Mộ Thiên. Mặt khác ông cũng rất coi trọng Tịch MộThiên, gặp biến hóa lớn, anh ta liền kết thúc việc học ở nước ngoài, vội vàngvề nước tiếp quản Tịch Thị. Chớ thấy con người đó còn ít tuổi mà khinh thường,anh ta chẳng khác gì một thanh bảo kiếm, một khi đã ra tay là khiến cho cả hộiđồng nguyên lão của ban quản trị phải im miệng hết.
Vinh Hồng Thịnh tự cho rằng mình biết nhìn người, cho dù lúcấy bản thân không đưa tay ra hỗ trợ, ông tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dong-y-goi-anh-la-chong/2296450/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.