Tịch Mộ Thiên từ tòa nhà Vinh Thịbước ra, lúc này đường phố đã lên đèn.
“Cuộc họp ngày mai đã dặn dò mọingười chưa?”
Tiểu Dương vội vàng đáp: “Rồi ạ,tôi đã thông báo với quản lí các tầng, ngày mai sẽ họp trên tầng thượng!”
Tiểu Dương ngập ngừng một lát rồinói: “Tổng giám đốc, thật sự phải bãi chức của mấy người đó sao? Vinh Thị dù gìcũng không bằng Tịch Thị chúng ta, đám lão thần kia đều từng lăn lộn với chủtịch Vinh, ai cũng đầy đủ tư cách, anh vừa mới lên đã bãi chức của họ, chỉ e làkhông ổn!”
Mắt Tịch Mộ Thiên lóe lên một tiasáng lạnh giá: “Tư cách ư? Cái mà doanh nghiệp cần là năng lực và lợi ích chứkhông phải cái thứ tư cách vô dụng kia. Tôi đã xem tài liệu của Vinh Thị suốtba ngày trời, bên ngoài tưởng là ngon lành tử tế, năm nào lợi nhuận thật cũngvô cùng nhỏ, bố vợ đã giao quyền hành cho tôi quản lí ắt hẳn hiểu được tácphong làm việc của tôi, Vinh Thị không phải nhà phúc lợi, không phải là nơinuôi báo cô người khác!”
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên chợt dừng lạibên ngoài cửa sổ, anh giơ tay lên ra hiệu: “Dừng xe!”
Ông Lưu đỗ xe sát vào lề đường,Tịch Mộ Thiên sải bước xuống xe, những cánh hoa anh đào rơi lả tả trong khôngtrung. Tịch Mộ Thiên không khỏi nhớ lại con “mèo say khướt” đêm đó, cô bám chặtlấy anh, còn cả tấm thân mềm mại và run rẩy đó, cũng giống như những cánh hoamềm mại nở xòe trong lòng anh vậy. Vẻ đẹp thuần khiết ấy khiến anh đến tận hômnay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dong-y-goi-anh-la-chong/2296452/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.