Tôi không đi nữa, chẳng phải là tôi muốn tọc mạch chuyện người khác, tôi chỉ muốn xác nhận lại những suy nghĩ đang quẩn quanh trong đầu mình mà thôi. Tôi lặng lẽ đứng dưới gốc cây bàng trước tiệm thuốc Ngọc Linh, mục đích là đợi cô gái tên Mỹ Oanh ra về.
Một lúc không lâu tôi nhìn thấy cậu trai kia mặt mũi nhăn nhó leo lên con xe điện mắc tiền. Tôi ngoảnh mặt nhìn vào tiệm thuốc thì thấy con bé Mỹ Oanh đang cúi mặt đi ra.
Chẳng rõ bản thân lấy đâu sức mạnh chưa từng cảm nhận được, tôi tiến đến chắn trước đường cô gái tên Mỹ Oanh. Con bé ngước mắt nhìn tôi, lúc ấy tôi đã tin vào suy nghĩ của chính mình.
"Bạn là Trịnh Mỹ Oanh hả?"
Con bé nhìn tôi với đôi mắt nghi hoặc lùi về sau, cùng lúc đó cậu trai kia cũng chạy đến đứng trước mặt tôi với thái độ như thể tôi sắp cướp bạn gái của nó vậy.
"Mày là thằng nào? Định làm gì người yêu tao?"
Tôi im lặng.
"Tui là Trịnh Mỹ Oanh. Bạn... bạn là ai sao lại biết tên của tui?"
Mỹ Oanh núp sau lưng người yêu, con bé chỉ để lộ phần mặt phía trên nhìn tôi. Tôi thề là lúc con bé xác nhận danh tính tôi đã muốn ngất xỉu tại chỗ vì sợ hãi. Khác nào tôi đang xác nhận cả việc giấc mơ kia hoàn toàn có thể thành sự thật.
"Này thằng kia, mày nhìn hơi lâu rồi đấy."
Tôi dời mắt sang cậu bạn hung dữ kia, chiếc bảng tên trên áo sơ mi trắng giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-doi-anh-cuoi-chan-troi/2752056/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.