Đinh Lâm Anh ngạo mạn kênh mặt sau lời sai khiến tôi phải liếm sạch đôi giày hiệu của nó. Tâm trạng tôi lúc này thật phức tạp, từng chi tiết một lần nữa hiện rõ như in trong não bộ.
Nhưng như thế thì sao? Chẳng lẽ lại bắt tôi phục tùng Đinh Lâm Anh chỉ để tránh việc bị tụi nó đánh đến mức nhập viện à?
"Nhà mày thiếu dẻ lau sao?"
"Con mẹ mày thằng lập dị, tao bảo mày liếm sạch giày cho tao ngay."
"Liê..." Bất chợt tôi khựng miệng, cố gắng nuốt xuống loại từ ngữ không sạch sẽ kia và ngước gương mặt tăm tối của mình nhìn đám Đinh Lâm Anh. Bốn thằng trong đó có cả Đình Quốc Vinh đang nhìn tôi với nụ cười mỉa mai.
Đột nhiên tôi nghĩ: Không phải anh Hữu Phong sẽ đến tìm Mỹ Oanh sao? Để đi qua 9/1 thì phải đi qua 9/2, mình có thể kéo dài thời gian đến khi anh xuất hiện ở nơi này.
"Này cái thằng kia, lỗ tai mày điếc rồi hả?"
Đinh Lâm Anh vừa quát vừa nhào đến tôi, may mắn tôi tránh kịp. Nó trượt tay liền đổ người về trước, tuy nhiên lại không ngã. Lâm Anh phủi tay, đứng thẳng người quay về đối diện tôi nở một cười trào phúng.
"Nay ai nhập mày vậy Phác Anh? Cũng nhanh tay lẹ chân đấy."
Đình Quốc Vinh sắn tay áo tiến đến chỗ tôi.
"Dạo này bọn tao hơi thờ ơ với mày đúng không? Hay để hôm nay bọn tao bù nhen."
Tôi nhẻm miệng cười khẩy, vô ý khiến nó rơi vào con mắt đen láy của Quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-doi-anh-cuoi-chan-troi/2752053/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.