Đàm Gia Tường biết cô vẫn còn để bụng chuyện khi nãy nên không có ý lớn tiếng, ngồi ở đó im lặng nhìn cô đang cúi đầu. Châu Khởi Như ở sau lưng, bị cảnh tượng này làm cho tức đến sôi ruột gan nhưng không thể bước lên thêm một bước. Với cô ta mà nói, lời mà anh nói ra chính là mệnh lệnh, làm trái sẽ có hậu quả khôn lường.
Thấy Hi Văn cứ ngồi mãi như vậy, anh cũng không có kiên nhẫn mà chờ đợi, muốn đưa tay ra kéo cô đứng lên.
"Đứng dậy nào."
"Tôi đã bảo không cần mà?"
Cô lớn tiếng rồi gạt tay anh ra mà đứng dậy, vẻ mặt giận dữ này của cô anh chưa bao giờ nhìn thấy. Vậy nên khi nhìn vào đôi mắt ấy, thoáng chốc khiến anh bị cứng họng, không thể nói. Nhớ đến ban nãy mình cũng lớn tiếng mắng cô, còn không để cô giải thích gì, anh mới hiểu được thì ra loại cảm giác này lại khó chịu đến như vậy.
Đàm Gia Tường nhìn Hi Văn, cô cũng chỉ nhìn anh một lúc rồi không màng đến nữa mà tay giữ va li, quay lưng đi. Nếu anh đã cho cô cơ hội, cô cũng sẽ nắm bắt nó thật tốt, rời khỏi Đàm gia. Thời gian qua ở đó, ở bên cạnh anh xảy ra biết bao nhiêu chuyện vui buồn, cô cũng sẽ cố quên đi nó. Những gì mà anh làm cho cô, giúp đỡ cô, cô sẽ giữ ở trong lòng, sau khi ra ngoài sẽ tìm một công việc ổn định để trả hết nợ nần.
"Đứng lại."
Giọng của anh vang lên làm cô ngừng bước, đứng ở đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-la-de-yeu-anh/1843648/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.