Châu Khởi Như nói rồi bước đến chặng đường Hi Văn, còn mạnh tay kéo cô, muốn cô phải dừng lại. Cô nhìn cô ta, tỏ thái độ không muốn quan tâm.
"Cô làm gì vậy?"
Cô ta khoanh tay ra dáng là một đại tiểu thư ngông cuồng, nhìn cô cười khẩy một tiếng, ánh mắt chế giễu.
"Thế nào? Bị đuổi rồi sao? Có người vài ngày trước còn lên mặt với tôi kia mà?"
Hi Văn không hiểu cô ta đang muốn nhắc đến chuyện gì, càng không có ý lên mặt với cô ta. Những lần đó là do cô ta khiến Đàm Gia Tường không vui, bị chính anh làm cho bẻ mặt. Cô ta không trách anh được, nên bây giờ mọi chuyện đều muốn đổ lên đầu của cô. Hạng người như Châu Khởi Như cô đúng thật là mới nhìn thấy lần đầu, vừa ngạo mạn lại còn rất tự tin vào bản thân. Lúc này cô lại thấy, nếu cô ta và Đàm Gia Tường là một đôi thì đúng là tâm đầu ý hợp quá, người nào cũng kiêu ngạo đáng ghét như nhau.
Đàm Gia Tường sau khi đuổi Hi Văn đi, anh ngồi một mình ở phòng khách, bà Chu mang cơm trưa ra để ở bên bàn gọi anh cũng không trả lời. Đôi lúc anh thấy rất ghét cô, ghét sự thanh cao nhân hậu đến mức làm người khác thấy tự ti của cô. Cô có thể bao dung với người đã hại cô, nhưng anh thì không thể như thế. Bà Chu bước ra, vừa nhìn đã biết dù Hi Văn có đi đâu chăng nữa, người không yên lòng vẫn là anh.
"Cậu chủ."
Anh vẫn ngồi ở đó, mặt tối sầm xuống. Bà Chu thở dài một hơi, rồi hỏi.
"Cậu thích con bé mà, phải không?"
Anh bất giác ngước lên nhìn bà, cứ như người vừa bị nói trúng tim đen vậy, lập tức tìm cớ biện minh.
"Dì nói lung tung gì vậy? Hạng người cứng đầu thích chống đối lại vô ơn như cô ta, con không cần."
Bà Chu cười nhẹ, nụ cười này của bà càng khiến anh cảm thấy tâm tư mình dành cho Hi Văn lộ ra quá rõ, đến cả bà còn nhìn thấy. Nhưng anh không hiểu, đó lại gọi là thứ tình cảm gì. Anh không hay, lẽ nào cô cũng chẳng biết?
"Nếu như không có gì, thì cậu sẽ không vì con bé mà phát điên lên như vậy, dù là nửa đêm vẫn chạy đi tìm nó về."
Đàm Gia Tường không nói gì được nên chỉ biết im lặng. Anh chợt nhớ đến chuyện mình và cha cãi nhau lúc trước khi cô vừa vào nhà này không lâu. Ông không hề thích cô, còn muốn cô rời khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt. Cô sẽ khiến anh thay đổi, cũng sẽ khiến anh từ bỏ sự nghiệp của gia đình và mối hôn ước được sắp đặt. Ông cũng đã từng nói, nếu như mọi chuyện càng đi quá xa, người chịu thiệt thòi nhất chắc hẳn sẽ là cô.
Đầu óc anh lại rối như tơ vò. Đến cả bản thân anh cũng không hiểu được tại sao mình lại vì cô làm nhiều thứ đến vậy. Chỉ biết rằng sau một hồi suy nghĩ, anh đã đứng dậy khỏi ghế, không nói câu nào mà lên xe rời khỏi nhà. Anh biết Hi Văn ngoài mấy bộ quần áo ra thì chẳng có gì cả, một xu dính túi cũng không. Vậy nên cô vẫn chưa thể đi đâu xa khỏi căn nhà này, chỉ ở quanh quẩn đâu đây.
Hi Văn không muốn đôi co với đám người của Châu Khởi Như, nhưng cứ bị cô ta vô cớ kéo lại không cho đi đâu cả.
"Đứng đó. Tôi còn chưa nói xong."
Cô khó chịu hất tay cô ta ra.
"Tôi và cô không có gì để nói cả."
Cô nhìn cô ta, ánh mắt vẫn còn sự uất ức vì chuyện giữa mình và Đàm Gia Tường, nhưng vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ không được yếu đuối.
"Nếu như cô sợ tôi làm cản trở quan hệ giữa cô và Đàm Gia Tường thì cứ yên tâm, tôi không muốn liên quan gì hết."
"Còn nếu như cô dùng đủ mọi cách mà vẫn không thể có được anh ta, thì đó là do cô mà thôi."
Hi Văn vừa dứt lời, cô ta đã đứng trước mặt hai người bạn của mình mà vung tay tát vào mặt cô. Cái tát mạnh ấy làm cô loạng choạng ngã ngay ra đất, khiến những người xung quanh dòm ngó. Cô sững sờ nhìn cô ta, không nghĩ rằng cô ta có thể làm như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì bây giờ cô không có gia đình, không có tiền bạc thì bị người ta xem thường đến vậy sao. Cô trừng mắt nhìn, đôi mắt đẹp long lanh bây giờ đẫm lệ, sự khiêu khích vô tình này càng làm cho Châu Khởi Như thêm phần tức giận. Bây giờ Đàm Gia Tường không có ở đây, sẽ không ai bảo vệ cho cô nữa, cô ta cũng không cần giả vờ khép nép ngoan hiền.
Kéo cô đứng dậy, cô ta mặc cho bạn mình đang ngăn cản mà vẫn muốn xông đến động tay động chân với cô.
"Cô vừa nói cái gì? Hả?"
"Bỏ người ta ra đi. Ở đây là ngoài đường đấy."
Hi Văn lệ rơi đầy mặt, bao nhiêu uất ức tủi nhục đều như bùng phát trong giây phút này. Cô không còn sức chống trả, cũng không đủ dũng khí để chống trả. Châu Khởi Như thấy vậy chỉ càng được nước làm tới, lại vung tay lên định đánh cô một lần nữa.
"Làm gì vậy?"
Một giọng nói gấp gáp vang lên. Đàm Gia Tường từ sau lưng xông đến đẩy cô ta ra khỏi người Hi Văn, không cần biết cô ta suýt nữa ngã vào cái cây lớn bên cạnh. Hi Văn đứng thất thần, quần áo tả tơi, tóc tai rối bời, nước mắt vô thức rơi đầy mặt. Cô không nhìn anh, cũng không muốn quan tâm anh đến đây để giúp cô hay đến để xem trò cười. Châu Khởi Như vừa nhìn thấy anh sắc mặt liền tái mép, nở nụ cười gượng gạo.
"Anh Gia Tường. Anh đến đây làm gì vậy?"
Cô ta vừa bước lên, anh đã trừng mắt vô cùng hung dữ rồi chỉ tay ra xa.
"Cút. Tôi cấm cô đến gần tôi nửa bước."
Hi Văn ngồi thụm xuống đất, gom nhặt lại những bộ quần áo đã bị ném ra ngoài rồi bỏ vào va li. Bộ dạng này khiến cô thấy mình thật hèn nhát, thật tệ hại. Lâm vào hoàn cảnh như bây giờ, cô đâu hề mong muốn. Cứ nghĩ khi vào Đàm gia có thể yên bình mà làm việc để trả hết nợ, rời khỏi nơi này. Nào ngờ cô lại gặp Đàm Gia Tường, anh lại xuất hiện cùng với Châu Khởi Như, kéo cô vào đống hỗn độn này.
Đàm Gia Tường quay người lại nhìn đỉnh đầu của Hi Văn, không thấy được những giọt nước mắt rơi lã chã trên mu bàn tay nhỏ. Cơn giận trong anh như bị cảnh tượng này phân tán rồi từ từ nguôi ngoai, ngồi xuống bên cạnh Hi Văn.
"Đừng nhặt nữa. Bỏ đi."
Cô không nhìn anh, cứ ngồi đó gom lại từng thứ một. Anh biết mình đã làm cô tổn thương, nhưng không nghĩ rằng khi cô rời khỏi Đàm gia lại càng gặp nhiều sóng gió như vậy. Giọng cô rất khẽ, lại nghẹn ngào.
"Không cần. Tránh ra đi."