"Tự luyến."
Hi Văn vừa bước được lên một bậc thang thì quay lại nhìn Đàm Gia Tường, cố tình nhìn anh bĩu môi trêu chọc. Anh trợn mắt. Không ngờ hôm nay cô bé này lại lớn gan đến như vậy, còn dám tỏ thái độ đó với anh. Cô vẫn đứng ở đó, còn hơi vênh mặt lên tỏ ra khiêu khích.
Đàm Gia Tường nhướn mày.
"Em nói gì?"
Vẫn là thái độ đó, cô lập lại vô cùng to rõ.
"Tự luyến."
Anh gật gật đầu, bước lên dậm chân một cái, Hi Văn liền giống như con rùa mà rụt đầu lại khiến anh bật cười. Cô quả nhiên chỉ được bấy nhiêu đó, mạnh miệng nhưng gan rất bé. Anh thích thú đứng ôm bụng cười, cười rất kịch liệt. Cô tức đến mức xanh mặt, muốn đấm anh một cái nhưng lại không thể làm vậy được. Nhưng một lát sau, khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ quên đất trời của Đàm Gia Tường, lòng cô thấy rất bình yên và nhẹ nhõm.
Ở độ tuổi như anh, chính là phải thế này. Có thể anh là người cao ngạo cũng được, đáng ghét cũng được, nhưng không thể yếu đuối. Cái bóng của quá khứ quá lớn, khiến tâm lí của anh luôn bị đè nặng, như vậy đã quá đủ đáng thương rồi. Hi Văn để ý gần đây ông Đàm giống như bốc hơi không thấy tung tích, ngược lại cô thấy anh rất thoải mái. Có một người cha như vậy, thà không có sẽ tốt hơn.
"Em có gan bé mà sao cứ thích chọc giận người khác vậy hả? Con nhóc."
Đàm Gia Tường ngước lên, sau khi ngưng cười thì mới nhận ra Hi Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-la-de-yeu-anh/1843645/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.