"Cậu chủ. Cậu chủ."
Hi Văn lo lắng lay người gọi anh dậy, lay vài cái thì anh giật mình nhìn cô hỏi.
"Sao vậy? Có bữa sáng rồi à?"
Anh dường như không biết mình bị sốt, hoặc là đang phớt lờ với tình trạng sức khoẻ của mình. Thấy bữa sáng và cà phê đã ở trên bàn, anh kéo chúng đến gần rồi ngước lên nhìn cô.
"Cảm ơn."
Hi Văn cau mày, ngắt ngang mạch cảm xúc dễ chịu của anh.
"Anh bị sốt rồi anh có biết không?"
Đàm Gia Tường vừa ăn được một ít thì ngừng lại, buông nĩa xuống mà nhìn cô. Bệnh tình của anh, anh đương nhiên biết rõ hơn bao giờ hết. Bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần anh suy nghĩ nhiều một chút, cứ liên tục chìm trong đống cảm xúc tiêu cực kia thì đầu lại đau đến mất kiểm soát. Nhiều lần anh đã cố thả lỏng bản thân, tìm cho mình nhiều việc khác nhau để thật bận rộn, nhưng như thế chỉ càng thêm phản tác dụng. Anh và Hi Văn nhìn nhau, cô vẫn đang đợi xem anh trả lời thế nào. Và sau đó, chỉ thấy anh lại tiếp tục ăn sáng, tỏ vẻ thờ ơ.
"Ừ. Bình thường thôi. Không sao."
Cô hé môi ra, nhưng lại bị sự lạnh nhạt này của anh làm cho bất mãn. Chợt nhớ đến lúc vừa mới về nhà này, có lần anh lên cơn đau đầu phải dùng thuốc, cô mới tiến đến vài bước hỏi anh.
"Gần đây anh có uống thuốc đều đặn không?"
Đàm Gia Tường cảm thấy gần đây cô không những giống bà cụ non, mà còn rất hay quản lí anh, hỏi anh nhiều thứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-la-de-yeu-anh/1843644/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.