Kiều Trang nghỉ dưỡng ở Đà Nẵng một tháng, sau khi trở về Sài Gòn tâm trạng so với trước kia tốt hơn nhiều. Vết thương trên ngực đã lành nhưng cơ thể nàng từ sớm đã đến cực hạn không có khả năng chịu thêm thương tổn.
Buổi chiều, Kiều Trang ngồi dưới tán cây dương liễu ngắm mặt trời lặn, không lâu phía sau vang lên tiếng bước chân, nàng đưa mắt nhìn, một người phụ nữ thanh lịch với mái tóc dài, đôi mắt ôn hòa nhìn nàng, nhẹ nhàng cất lên âm thanh thật êm ấm.
"Nhìn khí sắc em khá tốt!"
Kiều Trang chưa đáp, ánh mắt an nhiên nhìn Hà Anh, không hỉ cũng không nộ, mất vài giây mới chậm rãi hỏi.
"Bức tranh đó có liên quan đến Khánh Vân?"
Sáng nay, Kiều Trang nhận được bưu kiện gửi đến, là bức tranh "cô gái mùa đông" được trưng bày ở buổi triển lãm tranh mấy tháng trước. Đây là Hà Anh gửi, Kiều Trang càng nhìn không biết vì sao cảm thấy đau lòng. Trong vô thức, nàng nhớ đến vẻ mặt thất thần của Khánh Vân đêm đó, thế nên, nàng mới có suy nghĩ như vậy.
Hà Anh hơi cong môi, cũng không trả lời câu hỏi của Kiều Trang. Cô vén lọn tóc bị gió thổi, gương mặt mang theo chút hồi niệm, chậm rãi nói.
"Tôi, Khánh Vân và Gia Linh từ nhỏ đã quen biết nhau...cả ba chúng tôi là bạn. Sau đấy chúng tôi cùng sang Anh du học, cảm tình cứ thế tăng dần. Tôi và Gia Linh cùng yêu thích Khánh Vân, nhưng người Khánh Vân yêu thích là Gia Linh. Sau đấy, Gia Linh kết hôn, Khánh Vân trở lại Việt Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dau-hut/937823/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.