Kiều Trang ở bệnh viện ba tuần, đến khi sức khỏe hoàn toàn ổn định, vết thương đã kéo da non, Khánh Vân mới yên tâm để nàng xuất viện. Hai người trở lại biệt thự một tuần, cuộc sống tạm thời không có công việc chỉ có cô và nàng bình yên trôi qua mỗi ngày.
Khánh Vân lên phòng mang theo một đĩa trái cây được cắt gọt tỉ mỉ từng miếng vừa ăn. Cô nhìn một vòng, xác định được vị trí của Kiều Trang liền đi đến, đặt đĩa trái cây lên bàn nhỏ ngoài ban công, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Ăn trái cây!" Khánh Vân cấm miếng táo nhỏ đưa đến trước miệng nàng, dịu dàng nói.
Kiều Trang hé môi ngậm lấy miếng táo, khuôn miệng nhỏ từ tốn nhai. Khánh Vân mỉm cười nhìn nàng, sau đấy lại xiên miếng kiwi đợi nàng ăn xong miếng táo mới đem kiwi giơ lên, cứ như vậy thêm mấy lần đến khi Kiều Trang lắc đầu không muốn ăn nữa mới thôi.
Khánh Vân đặt nĩa xuống, bàn tay khẽ nắm lấy tay nàng, hướng mắt ra hoàng hôn thảnh thơi nhìn ngắm.
"Dạo gần đây chị phát hiện trên đầu có nhiều sợi bạc, năm nay chị cũng đã 37 sắp thành phụ nữ trung niên rồi. Em nhìn xem trên mặt chị hình như có cả nếp nhăn?" Khánh Vân nhìn sang Kiều Trang, khuôn mặt không giấu được buồn bã.
Kiều Trang hơi nhíu mày, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Khánh Vân, bàn tay nhỏ chạm lấy gương mặt cô, cẩn thận dò xét, mất một lúc mới lắc đầu: "Không có."
"Cái gì?" Khánh Vân nhướng mày.
"Không có nếp nhăn."
Khánh Vân thật sâu mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dau-hut/937822/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.