Khi Phương Hữu Lân thức giấc vào sáng hôm sau, người kề bên gối nàng đã vào nhà bếp nấu ăn. Nàng đi chân trần đến gần, đứng tựa cửa ngắm nhìn anh. Gương mặt anh vẫn còn vương nét mỏi mệt – kết quả của một đêm gần như thức trắng. Anh làm món sandwhich trứng, bàn tay cầm dao nghiêm túc, tỉ mẩn cắt miếng bánh mì ra làm hai nửa. Thấy nàng đứng ở đó, anh giật mình quát lên một tiếng rồi bước tới bế bổng nàng lên: “Hôm nay anh không cho em đi đâu hết.”
Vào phòng ngủ, anh cẩn thận đặt nàng lên giường, chỗ bị phỏng ngày hôm qua giờ chỉ còn dấu vết màu nâu nhạt, nhưng anh lại lo nó sẽ kết vảy rồi bị tróc ra. Nhẹ nhàng chạm ngón tay lên chân nàng, anh hỏi: “Em còn đau không?” Nàng ra sức lắc đầu nguầy nguậy. Anh thở dài, hôn nàng tha thiết rồi nói: “Cầu Trời đừng để lại sẹo.” Nàng chớp chớp đôi mắt to tròn: “Từ giờ em sẽ không cần lo lắng xem có ai thương em hay không, nhưng như vậy có nghĩa là anh phải chịu trách nhiệm với em cả đời rồi đó.” Bỗng chốc, rất nhiều hình ảnh về Phương Hữu Lân chợt ùa về trong tâm trí anh – nàng vừa hút thuốc vừa châm chọc anh là ‘đầu heo’, nàng cùng anh tán gẫu về Hùng Miêu Nhi trong những ngày bị bệnh ở Mexico, nàng thay anh tiếp rượu trên bàn tiệc, nàng chạy vào phòng bệnh rồi gian nan thở dốc, nàng ôm chai rượu nói rằng muốn anh yêu nàng rất nhiều rất nhiều…
Phương Hữu Lân thấy anh cúi đầu làm thinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dau-heo/1977404/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.