Lúc đứng dậy mặc quần áo một cách chóng vánh, anh đã ân hận khi bắt gặp nỗi kinh hoàng và đau đớn dâng lên trong đôi mắt nàng. Anh thay nàng nhặtnhạnh những mảnh áo quần vương vãi trên giường, rồi đến gần bên nàng.Thế nhưng, nàng lại né tránh anh như một phản xạ tự nhiên. Anh rối rítnói câu xin lỗi: “Đừng sợ, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em.” Dứt lời anhliền đỡ sau lưng nàng, từ từ giúp nàng mặc quần áo.
Sau đó anhlúi húi tìm thuốc trong tủ đầu giường, rót ly nước đưa nàng. Nàng đónlấy, uống cạn. Họ nhìn nhau, Lý Minh thấy nàng cố kìm không để nước mắttrào ra, anh nhớ lúc trước đã từng bảo nàng ‘giả vờ mạnh mẽ’. Vẻ điềmđạm đáng yêu ấy hiện tại đã trở thành hàng tấn đá lớn đè nén, chặn đứngmọi lời anh vốn muốn giãi bày.
Không đợi anh cất tiếng, nàng độtngột nhảy phắt xuống giường, mặc vội áo khoác, cầm theo túi xách rồichạy đến dừng lại một chút ở cửa chính để đi giày. Anh gấp gáp đuổi theo ngăn nàng lại. Nàng vung tay vung chân, đấm đá, giãy giụa cuồng loạn.Anh nhịn đau, ôm nàng chặt cứng nói: “Em ngồi xuống đã, để anh nói hết.”
Nàng ngồi cách xa anh trên sofa, anh ngồi phía bên kia, tay đè lên dạ dày.Nhớ ngày anh xuất viện, nàng chạy tới nơi này, anh cũng ôm ghì nàng từphía sau như vậy. Kể từ lúc đó, không cần anh phải bỏ công theo đuổi,nàng đã dọn đến sống cùng anh.
Lý Minh hơi nhấp nháy môi, rốtcuộc vẫn chưa nói được gì. Phương Hữu Lân khẽ cắn môi nói: “Tối hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dau-heo/1977398/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.