Đương lúc tâm trạng Triệu Tử Mặc lâm vào trạng tháiphập phồng dao động, hai người đã nhanh chóng băng qua con đường dài đông nghẹtxe cộ, bởi vì có điện thoại đột ngột gọi tới, cho nên Cố Thành Ca mới buông taycô ra, cô cũng vì thế mà đứng lại chờ anh.
Dưới ánh đèn rạng rỡ của đêm Giáng Sinh, Triệu Tử Mặckhẽ cúi đầu chăm chú nhìn vào đôi tay mình, giờ đây nơi đầu ngón vẫn còn lưulại cảm giác khi chạm vào anh, vẫn còn thoảng qua đâu đây hơi ấm của anh.
Bất chợt cô nghĩ về hình ảnh anh đứng dưới tán maivàng, dáng vẻ thong dong điềm tĩnh, thoang thoảng trong bầu khí lạnh là mùithơm của hoa mai, đến đây, cô lại nhớ đến căn bệnh dị ứng kỳ lạ của anh…
Sau đó, từng mảng từng mảng ký ức, tựa như một cuốnphim quay chậm bắt đầu phát ra những hình ảnh dần dần rõ nét trong tâm trí cô.
Thần kinh Triệu Tử Mặc xưa nay mặc dù có chút không ổnđịnh, nhưng kỳ thực cũng không phải quá chậm chạp, chỉ là do tính lười ăn sâuvào máu, cho nên trước giờ cô rất ít khi để ý hay phân tích kỹ càng ẩn ý tronglời nói của mọi người, hơn nữa cũng là, ngày xưa từng có một thời gian rất dài,trong lòng cô đã từng cảm mến vầng mây trôi Tiêu Sở Diễn…
Chỉ có điều, Tiêu Sở Diễn không hề thích cô mà thôi…
Cho nên, nếu lần này là cực phẩm – giang hồ xưng tụngmây trôi trên cả mây trôi, thì cơ hội của cô lại càng thấp đến đáng thương.
Được rồi, Triệu Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-hay-khong-deu-khuynh-thanh/2314957/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.