Kể từ sau đêm Giáng Sinh hôm đó, Cố Thành Tây và haivị mỹ nữ nữa cùng phòng ký túc xá bất ngờ nhất trí đồng lòng phát hiện ra: AMặc ngày thường sảng khoái nghịch ngợm, sinh khí bừng bừng, nay đã biến thànhngơ ngơ ngẩn ngẩn như kẻ mất trí, tâm hồn treo ngược cành cây, có chút tố chấtnhư đang bị bệnh thần kinh giai đoạn đầu.
Thỉnh thoảng, lúc Triệu Tử Mặc đang bước đi bìnhthường, bỗng nhiên dừng phắt lại, đưa tay chỉ chỉ trỏ trỏ lẩm nhẩm đếm số lượnghọc sinh trên sân trường, sau đó miệng liên tục lẩm bẩm như người điên, nếu sốlẻ thì là “Thích”, còn nếu số chẵn đảm bảo sẽ thành “Không thích” cho coi.
Lúc ăn cơm cô cũng thất thần hệt như vậy, ngơ ngơ ngẩnngẩn ngồi chọt chọt mấy món ăn trong đĩa mà không thèm cho vào miệng một miếngnào, sau đó lại đột nhiên hăng hái ngẩng đầu lên ngồi tám nhảm với ba vị mỹ nữkia, chỉ có điều mấy câu chuyện của cô, nội dung lại quá nhàm chán chả có gìthú vị.
Có đôi khi, cô lại lấy điện thoại di động ra, mở lênrồi ấn một dãy số, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ mấy dòng chữ: Gọi, hay khônggọi? Thật là nan giải quá đi…
Nhiều ngày qua đi, Triệu Tử Mặc vẫn tiếp tục kéo dàicăn bệnh thần kinh ấy mà không có vẻ gì như sắp thuyên giảm, hơn nữa lúc ba vịmỹ nữ cùng phòng muốn tiếp cận thăm dò đồng thời an ủi quan tâm, cũng bị cô lôira một bộ dạng cực kỳ phiền não mà chối phắt đi. Haiz, ai bảo chuyện này lạikhó giải thích thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-hay-khong-deu-khuynh-thanh/2314955/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.