Hiện tại lúc này đây, điều làm Triệu Tử Mặc cảm thấyhứng thú nhất, vẫn là…
Rốt cục, cực phẩm bắt đầu rung động từ bao giờ?
Nhân lúc Cố Thành Tây lẽo đẽo đi theo Phó nãi nãi mangnước hoa quả đi tặng cho mấy người khác trong viện dưỡng lão, trong phòngcuối cùng chỉ còn lại có hai người, Triệu Tử Mặc vốn định chớp lấy thời cơ hỏianh cái câu ấy, nhưng mà, chưa kịp mở miệng, Cố Thành Ca đã gọi: “A Mặc, lạiđây.”
Triệu Tử Mặc lập tức ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh.
Cố Thành Ca nhanh chóng cầm lấy tay cô, đôi mắt đennhư mực nhìn cô chăm chú: “A Mặc.”
Đến tận thời điểm này cô vẫn chưa thể nào quen đượcvới anh mắt dịu dàng mà thâm tình ấy của anh, cho nên theo bản năng liền cúiđầu xuống, âm lượng thấp đến mức khó có thể nghe được: “Dạ…”
Cố Thành Ca: “Ăn xong cơm tối rồi…”
Triệu Tử Mặc: “Ừm?”
Cố Thành Ca: “Có phải đã đến lúc dùng điểm tâm rồikhông?”
“Hả?” Triệu Tử Mặc khó hiểu ngẩng đầu, sau đó gần nhưngay lập tức…
Anh hôn lên môi cô.
Lần hôn này anh khá dịu dàng, đầu tiên chỉ thoáng quanhư chuồn chuồn lướt nước, chỉ đơn giản là chạm vào rồi liếm qua đôi môi cô,sau đó mới từ từ áp môi hai người vào chặt hơn, hệt như anh đang cố gắng đếmtừng đường vân trên môi cô vậy.
Bởi vì đã có kinh nghiệm của nụ hôn đầu, cho nên TriệuTử Mặc cũng không cảm thấy bối rối lắm, cho dù tim vẫn đập thình thịch, cho dùđầu óc chẳng thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-hay-khong-deu-khuynh-thanh/2314939/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.