Đến khi đặt chân được đến viện dưỡng lão rồi, bất chợtTriệu Tử Mặc lại cảm thấy có chút thấp thỏm không yên.
Vốn dĩ trước kia, cô vì nhà trường bắt ép nên mới đếnviện dưỡng lão này, rồi quen biết với Phó nãi nãi, mỗi khi đến đây đều rất tựnhiên nói nhăng nói cuội thế nào cũng được. Nhưng còn bây giờ, thân phận cô đãkhác rồi, khiến cho tâm trạng cũng chuyển biến ít nhiều.
Mặc dù trước giờ cô vẫn luôn không hiểu, vì sao cựcphẩm có cha đàng hoàng, vậy mà chỉ sống với mỗi mình bà ngoài, nhưng riêngchuyện này thì cô có thể khẳng định chắc chắn, rằng cực phẩm rất coi trọng Phónãi nãi, cho nên…
Lần này, nghĩ sao cũng thấy giống như là cô đang đi“ra mắt cha mẹ” nhà người ta ấy.
Cố Thành Ca nắm lấy tay cô, cô cứng đầu giật tay ra,anh lại nắm, cô lại giật.
“Từ từ, từ từ chút đi.”
Cố Thành Ca thấy thế thì cũng rất biết nghe lời, khôngnắm lấy tay cô nữa, chuyển sang phương pháp ôm choàng qua vai cô, ngữ điệu rấtmực bình thản ung dung: “Không cần ngượng, bà ngoại biết cả rồi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Được rồi, đành phải chấp nhận sự thật rằng cực phẩm đãtốc chiến tốc thắng khai báo sạch sẽ phanh phui mọi chuyện giữa họ rồi, huốngchi giờ cô có muốn chu miệng lên cãi chày cãi cối thêm thì cũng chẳng được nữa.Cơ mà, cả người cô gần như bị anh ôm trọn thế này thì…
Cô thà chọn cách nắm tay còn hơn = =
Thế là, Triệu Tử Mặc chủ động đưa tay ra nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-hay-khong-deu-khuynh-thanh/2314941/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.