Pháo hoa vẫn rực sáng trên bầu trời, người xung quanh thì huyên náo nhộn nhịp, nhưng trong lòng Kỷ Hạ lại thấy rất yên tĩnh.
Một lát sau Phó Ninh Tất mới nói: “Em có muốn ước gì không?”
Kỷ Hạ quay đầu lại nhìn anh: “Anh trẻ con thế, chỉ là pháo hoa thôi mà, ước gì chứ.”
Phó Ninh Tất lại bảo: “Hy vọng sau này mỗi sáng tỉnh dậy, người đầu tiên em thấy chính là anh.”
Kỷ Hạ cau mày, cô thấy có chỗ không đúng, cái này không phải là ước vì pháo hoa mà là vì cô.
“Anh đã nói nguyện vọng của anh rồi, hy vọng em có thể thực hiện được.” Phó Ninh Tất nhìn bầu trời, nghiêm túc nói với cô.
Kỷ Hạ đánh anh một cái, “Phó Ninh Tất, đừng có được voi đòi tiên nhá.”
Phó Ninh Tất ôm bụng, mếu máo đáp: “Chỉ là một nguyện vọng nhỏ nhoi thôi mà.”
Kỷ Hạ bất lực nhìn anh, sau đó nói: “Hết pháo hoa rồi, bọn mình về thôi”
Phó Ninh Tất ôm eo cô, lải nhải bảo, “Kỷ Hạ, em có nghe thấy lời anh nói không? Em có muốn suy xét gì không?”
“Phó Ninh Tất……”
“Anh đây.”
“Câm miệng vào cho em.”
Hết đêm Bình An là tới Giáng sinh.
Mới sáng sớm Phó Ninh Tất đã nhắn tin cho Kỷ Hạ, chúc cô Giáng sinh vui vẻ.
Kỷ Hạ đang đi tới lớp học, dưới tòa dạy học có 2 cây thông Noel, còn treo rất nhiều đồ trang trí và hộp quà, nhiều bạn học tới đây chụp ảnh.
Lưu Khả và Hứa Tinh Nguyệt cũng thế, Kỷ Hạ giật mình, cô chụp cùng với hai cô nàng.
Đúng lúc này cô nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-gio-nhe-thoi/954986/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.