Lần này Kỷ Hạ nhanh tay hơn, cô tranh trả tiền trước.
Phó Ninh Tất hậm hực không vui, nhưng ánh mắt lập tức bị thu hút bởi món mì thịt heo.
“Em muốn ăn không?” Phó Ninh Tất hỏi Kỷ Hạ.
Cô lắc đầu, “Tối nay em ăn rồi, anh cứ ăn đi.”
Phó Ninh Tất vùi đầu vào bát mì như người bị bỏ đói mấy ngày.
“Anh muốn ăn thêm một bát nữa không?” Thấy anh vẫn đói, cô hỏi.
Phó Ninh Tất ngẩng đầu, “Một bát là đủ rồi, tối muộn ở ký túc xá còn ăn khuya nữa.” Trong ký túc xá có mì gói, không lo bị chết đói.
Kỷ Hạ nhướng mày, “Thế sao anh không béo?”
“Hì hì, chắc là tùy thể chất từng người.” Phó Ninh Tất đắc ý nói.
Kỷ Hạ nhìn anh: “Người khác nghe thấy chắc chắn sẽ đánh anh đấy.”
“Vậy thì em nhớ phải bảo vệ anh nha.” Phó Ninh Tất cười nói.
Ăn cơm xong, Phó Ninh Tất đưa Kỷ Hạ về ký túc xá, anh lưu luyến nhìn cô, “Lần này anh có được khen thưởng không?”
Nói xong anh còn chỉ tay vào môi mình, ý tứ rất rõ ràng.
Kỷ Hạ khẽ cười, “Em thấy bát mì hôm nay có tỏi, để lần sau đi.”
Phó Ninh Tất cả kinh, anh thổi hơi vào tay mình, buồn bực nhìn cô.
“Em về phòng đây, anh cũng về đi.” Kỷ Hạ vẫy tay tạm biệt anh.
Phó Ninh Tất nhìn bóng dáng cô, đáng lẽ anh không nên ăn mì thịt heo, à không, anh không nên nhắc tới bữa tối.
Phải nói ngay lúc đưa áo và giày cô mới phải.
***
Kỷ Hạ trở về ký túc xá, Lưu Khả và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-gio-nhe-thoi/954985/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.