Chương trước
Chương sau
Nếu đây không phải là đám cưới gượng ép thì có lẽ buổi tiệc này sẽ rất vui vẻ và tràn ngập tiếng cười. Khi tất cả mọi người đều đang bàn luận sôi nổi về chuyện tương lai, thì trong một góc có hình bóng của Lạc Thiên ngồi ủ rủ, đăm chiêu suy nghĩ. Suốt cả buổi tiệc hắn không nói với ai bất cứ điều gì, ai nói gì hắn cũng chỉ mỉm cười cho qua chuyện. Lấy cớ là trong người không được khỏe, hắn xin phép rời bữa tiệc để lên phòng nghỉ sớm. Thấy vậy, gia đình Diễm Bích muốn tạo cơ hội cho cả hai ở gần nhau hơn nên đã bảo nàng ta lên theo để chăm sóc cho Lạc Thiên. Không biết Diễm Bích sẽ đi theo, vừa vào tới phòng Lạc Thiên đã đi tắm cho tỉnh táo. Mười lăm phút sau, Lạc Thiên bước ra ngoài chỉ với chiếc khăn tắm quấn ngang thắt lưng cùng với mái tóc ướt, để lộ ra một cơ thể cực chuẩn, trông thật là quyến rũ. Nhìn thấy Diễm Bích ngồi trên giường với bộ váy ngủ thiết kế hai dây xẻ ngực sâu, váy chỉ ngắn ngang mông, chất liệu vải thì xuyên thấu có thể nhìn rõ từng đường cong trên cơ thể, một cơ thể hoàn hảo với ba vòng chuẩn không cần phải chỉnh. Mái tóc dài buông lơi cùng ánh mắt gợi tình khiến Lạc Thiên có chút bối rối, trong một khoảnh khắc cậu ta ngại ngùng đến mức không thể tiếp tục nhìn thẳng nữa. Hắn ta đỏ mặt và quay sang hướng khác. Còn chưa kịp nói gì, Diễm Bích đã tiến đến gần, sau đó dìu Lạc Thiên ngồi lên giường, rót một ly rượu mời Lạc Thiên. Ly rượu vừa được uống cạn, Diễm Bích đã xô ngã Lạc Thiên xuống giường rồi nằm lên người hắn.

- Đây là chuyện gì ?

- Thấy anh mệt nên em muốn chăm sóc anh.

- Chăm sóc kiểu này là sẽ khỏe hơn sao?

- Dạ... em muốn... - Diễm Bích hạ mặt xuống gần Lạc Thiên.

- Em ngồi dậy trước đã. - Lạc Thiên cắt ngang lời rồi đẩy Diễm Bích ngồi dậy.

Thấy Lạc Thiên có vẻ hờ hững, không quan tâm, Diễm Bích lại càng mạnh bạo hơn nữa. Cô ngồi trước mặt Lạc Thiên, nhìn hắn bằng ánh mắt thật tình cảm rồi nhẹ nhàng đặt tay lên ngực hắn. Sau đó đưa người lại gần hơn cho đến khi người hắn và cô chạm vào nhau, rồi cô hôn hắn. Nhưng con người lạnh lùng kia lại không có một tí cảm xúc gì, thậm chí hắn còn chẳng thèm ôm lấy cô dù chỉ là một cái, ngay cả nụ hôn cũng không được đáp lại, đã như thế hắn lại còn bảo cô tự trọng hơn. Thấy tình hình có vẻ khó, cô thực hiện chiêu cuối cùng để lấy lòng quân tử, có nam nhân nào vượt qua được ải mỹ nhân bao giờ. Cô cởi bỏ dây áo trên vai xuống, để lộ ra một thiên đường trước mắt hắn, nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ và một cái lắc đầu đầy chán nản. Trên cơ thể cô, thứ duy nhất được hắn để mắt tới chính là sợi dây chuyền bươm bướm xanh mà cô đang đeo trên cổ.

- Sợi dây chuyền này... em mua ở đâu thế?

- Anh biết nó à?

- Anh đã từng mua nó, anh nhớ nó chỉ có hai chiếc.

- Dạ... một chiếc của công chúa Sarah, chiếc còn lại là của thiếu gia Lý Lạc Thiên.

- Vậy chiếc em đang mang là chiếc thứ ba?

- Dạ... không phải, là chiếc anh mua đấy.

- Hử... sao có thể, cái đó anh tặng bạn rồi mà.

- À... bạn anh đeo không hợp, nên trao lại cho em.

- Em biết bạn anh hả?

- Dạ... Em biết rất rõ.

- Vậy em đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi đúng không?

- Ý anh là... chuyện của anh với Mỹ An.

- Nếu đã biết... tại sao em không nói lại với bác Trương?

- Bởi vì, em yêu anh mà...

- Nhưng... anh...

- Anh không yêu em chứ gì, em biết mà. Nhưng... em sẽ không vì như thế mà nhường anh cho con nhỏ đó đâu. Rõ ràng em gặp anh trước, tại sao em phải nhường hả? Anh nói đi... nó có gì hơn em? - Diễm Bích bật khóc nức nở.

- Anh... anh xin lỗi.

- Xin lỗi... giải quyết được gì chứ? Anh có biết hai năm ở Hoa Kỳ ngày nào em cũng mong nhớ anh không? Anh có biết em đã tận tâm như thế nào trong những bức thư mà em viết gửi về cho anh không? Ngày mà hai bên xác nhận cho chúng ta tổ chức hôn lễ, em đã vui biết bao. Vậy mà... con nhỏ đó lại phá hỏng hết tất cả. Ngay cả sợi dây chuyền này... cũng là mua tặng cho nó. Anh quan trọng nó tới như vậy sao? - Diễm Bích kích động giật mạnh khiến sợi dây chuyền bị đứt, sau đó cô quăng nó ra ngoài cửa sổ.

- Em làm cái gì vậy hả? Sao lại vứt nó đi?

- Muốn thì tự đi ra ngoài đó mà tìm.

- Anh nói cho em biết, anh chưa bao giờ có ý định sẽ cưới em, cũng chưa bao giờ yêu em. Anh có mặt ở buổi tiệc ngày hôm nay chỉ là vì ba anh muốn cái công ty của em đó. Tất cả đều là vì danh vọng thôi, lợi ích hai bên đều có. Đây không phải là tình yêu, đây chỉ là một cuộc giao dịch, hiểu chưa?

- Vậy tại sao lại khiến cho em yêu anh?

- Anh đã làm gì? Tất cả mọi thứ xảy ra từ trước tới thời điểm hiện tại, anh chưa từng đi quá giới hạn với em. Em bỏ ngay cái thói đỏng đảnh đó đi, em trưởng thành đi. Anh chỉ xem em như một người em gái.

- Em yêu anh mà... em có thể làm tất cả mọi thứ vì anh...

- Nhưng vấn đề là anh không yêu em. Tại sao cứ phải ép buộc anh vậy hả? Anh không hề rung động, vậy phải làm sao đây Diễm Bích? Làm sao có thể ép người khác yêu mình chỉ vì mình yêu họ đây hả?

- Hức... hức... em không quan tâm. Mau nói anh cũng yêu em đi. - Diễm Bích mất bình tĩnh lao đến ôm chầm lấy Lạc Thiên.

- Em bị điên hả? Bỏ anh ra.

- Nếu anh không yêu em, con nhỏ đó sẽ gặp rắc rối.

- Hừm... Em nói câu này anh mới nhớ ra, những vết bầm trên người Mỹ An là do em đúng không?

- Đúng thì sao? Nó xứng đáng bị như vậy.

- Anh không còn từ nào để nói với em nữa, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu một người như em đâu. Anh nhắc nhở em, nếu dám làm gì gây rắc rối cho Mỹ An, anh sẽ không nể tình anh em bao nhiêu lâu nay nữa đâu đấy.

- Anh là thằng khốn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.