Một mùa đông nữa lại tới, Túc Tuyết hiếm khi chủ động vừa hôn Diễm Diệc vừa đặt vào trong tay cậu hai vật thể tròn tròn.
Chờ đến khi đầu óc mờ mịt của Diễm Diệc trở nên kích động thì Túc Tuyết mới mở bàn tay của nhóc yêu quái ra: "Tốt quá, trứng chín rồi."
Diễm Diệc bụm mặt vẫn còn đang nóng lên của mình, tức giận: "Anh coi em là lương thực dự trữ thì thôi đi, bây giờ còn coi em là bếp lửa nữa ư?!!" Không tôn trọng Thái tử Hỏa Linh Thú như cậu chút nào hết!
Túc Tuyết nhướng mày: "Nói vậy thì em có ăn không?"
Diễm Diệc xoắn xuýt một lát, cuối cùng cảm thấy ăn no quan trọng hơn tôn nghiêm một chút, chủ yếu là vì trứng nướng quá ngon. Cậu căm phẫn gật đầu: "Ăn!"
Túc Tuyết chia một quả cho Diễm Diệc.
Không biết Diễm Diệc đột nhiên nghĩ tới cái gì, cậu quan sát trứng trong tay một lúc lâu rồi nói với Túc Tuyết: "Vợ ơi, anh xem quả trứng trơn nhẵn này không có cọng lông nào giống như anh vậy, cơ mà nó không trắng bằng anh." Sau đó bóc vỏ trứng: "Bây giờ thì giống anh rồi, giống y như đúc luôn."
Túc Tuyết: "..." Y đột nhiên muốn để tóc.
Diễm Diệc cắn một miếng hết cả quả trứng: "À vợ ơi, đầu anh trọc như vậy không lạnh hả?"
Túc Tuyết: "Người xuất gia lòng dạ từ bi, không được sát sinh, tận lực không được sát sinh."
Diễm Diệc chỉ cảm thấy sau lưng hơi lạnh nhưng vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-coi-anh-la-vo/2702666/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.