Diễm Diệc cực kỳ thích hôn Túc Tuyết, có một lần nào đó hôn quá mạnh, Túc Tuyết dùng ánh mắt nguy hiểm nói ra lời rất bá đạo: "Muốn ăn em quá."
Diễm Diệc đang định hôn tiếp nghe vậy dừng lại, gào lên: "Anh vẫn còn coi em là lương thực dự trữ ư!"
Túc Tuyết tỏ vẻ bá đạo không thành công: "... Cũng không phải là kiểu ăn đó."
Tiểu thái tử hiểu ý Túc Tuyết đang nói, đỏ mặt: "Vậy... vậy thì anh ăn đi." Mấy năm nay trừ một bước cuối cùng thì cái gì hai người cũng từng làm rồi, cậu cũng không ngại động phòng với vợ sớm một chút,
Túc Tuyết đau đầu nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên xấu hổ của Diễm Diệc: "... Anh vẫn chưa muốn chết đâu."
Chưa làm tới bước cuối cùng là do bọn họ muốn chắc? Không phải là do linh lực của Diễm Diệc tăng quá nhanh nhưng lại không thể khống chế sao? Nếu động phòng thật thì Túc Tuyết nghi ngờ mình sẽ bị bỏng chết.
Tới khi tóc của Túc Tuyết dài tới eo thì Diễm Diệc đột nhiên nhận được thư nhà giục mình trở về. Là Thái tử của một tộc, cậu không thể đi suốt như vậy được, nhưng cậu lại không biết nên xử lý chuyện của Túc Tuyết thế nào.
Trước kia Diễm Diệc rời khỏi tộc chính là vì muốn được ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Mấy năm nay Túc Tuyết đưa cậu đi ngắm rất nhiều phong cảnh, cậu thích những khung cảnh này, cũng thích người dẫn cậu đi ngắm cảnh.
Từ thân thể đến trái tim của Diễm Diệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-coi-anh-la-vo/2702664/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.