Diễm Diệc chạm vào hạt châu mà Túc Tuyết mua, bị lạnh đến mức rụt tay lại: "Vợ ơi, anh mua cái gì vậy?"
Túc Tuyết không nhìn cậu: "Băng châu, có hạt châu rồi thì sau này có thể ôm nó đi ngủ." Ngày nào Diễm Diệc cũng cố gắng tu luyện chính là vì muốn sớm khống chế được linh lực để có thể ngủ ngon trong ngực của y, tất nhiên y cũng nên chiều theo ý nhóc yêu quái này một chút.
Diễm Diệc không vui vẻ như trong tưởng tượng của Túc Tuyết, ngược lại còn cảm thấy phẫn nộ nộ vì thứ thuộc về mình bị cướp đi: "Anh muốn ôm cái này đi ngủ ư?"
Ngực của Túc Tuyết không phải chỉ thuộc về mình thôi sao?
Túc Tuyết: "... Em ôm hạt châu, anh ôm em ngủ."
"Whoa." Diễm Diệc gật đầu, sau khi hiểu ra thì cả người đều vui vẻ. Cậu vẫy vẫy đuôi bổ nhào vào người Túc Tuyết: "Vợ ơi, chúng ta có thể ngủ cùng nhau sao?"
Diễm Diệc ở hình người nặng hơn hình thú rất nhiều, Túc Tuyết suýt không thở nổi, đỏ mặt trách cứ: "Xuống mau, em tưởng mình vẫn là con thú nặng một cân à?"
Diễm Diệc mở to mắt nhìn đôi môi đỏ hồng của Túc Tuyết: "Vợ ơi, em có thể hôn anh không?"
Túc Tuyết sửng sốt một lát, tai đỏ ửng: "Nhưng..."
Diễm Diệc cúi đầu hôn lên môi Túc Tuyết, hai đôi môi ấm áp quấn lấy nhau sát sao, đầu lưỡi không thầy dạy cũng tự biết thăm dò vào trong miệng Túc Tuyết.
Môi Túc Tuyết cứng ngắc, tay nắm lấy đuôi Diễm Diệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-coi-anh-la-vo/2702667/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.